QUAN MÔN


Sau khi Mộc Dung nhắc tới những khả năng có thể ảnh hưởng sau khi Diệp Khai đồng ý cho kiến tạo Đông Sơn Đại Phật, Diệp Khai cũng không khỏi thận trọng hơn rất nhiều, bắt đầu cân nhắc xem chuyện này có thể dẫn tới hậu quả gì.
Hắn cảm thấy Mộc Uyển Dung phân tích rất có lý, hiện tại không giống với hai mươi năm sau, nếu như là hai mươi năm sau, anh có thể kiến tạo đủ loại công trình kiến trúc tùy thích. Ngay cả việc mặc quần ngắn, hay quần đùi đi ra ngoài đường, cùng lắm người ta cũng chỉ chửi anh mấy tiếng mà thôi, cũng chẳng làm gì hơn.
Những chuyện như thế sẽ không ảnh hưởng tới giới chính trị cấp cao.
Nhưng mà hiện tại thì khác, nếu như nói thật sự có người bắt bẻ lấy những hành động này, chỉ trích hắn không đi chú tâm chăm lo phát triển kinh tế, ngược lại quay sang ủng hộ phong trào rầm rộ xa xỉ sùng Phật, hoàn toàn khác biệt với nhu cầu của quần chúng nhân dân, chuyện này thật sự khó mà giải thích nổi.
Hiện tại vẫn là thời trước khi mạng internet phát triển, cái gọi là quyền lực phát triển điều khiển sự ảnh hưởng của dư luận vẫn đang nằm trong tay của một số ít người mà thôi. bọn họ nói gió chính là gió, nói mưa chính là mưa. Mặc dù Diệp Khai cũng tự nhận mình cũng có năng lực có thể xoay chuyển được hệ thống tuyên truyền, nhưng khi tất cả mọi người đều hợp lực lại lấy dự luận vây vào mà công kích anh, sức ảnh hưởng này rốt cuộc là lớn đến thế nào cũng là khó nói.
Cho nên khi cân nhắc tới chuyện như thế, câu nói của Mộc Uyển Dung cũng đúng, chuyện này phải tính toán cho cẩn thận mới được.
Nếu đơn thuần chỉ nói về phương diện lợi ích kinh tế mà thôi, thật ra Diệp Khai đồng ý việc trùng tu Đông Sơn tự cùng kiến tạo Đông Sơn Đại Phật.
Mặc dù nói ở trong nước, lý luận vô thần đã phổ biến rất nhiều năm. Nhưng là có rất nhiều người kiên định cho rằng sức khỏe, tiền tài cùng địa vị xã hội của bọn họ đều là do cúng bái thần lình mà có được.
Đặc biệt là hiện tại có một số quan viên cùng phú thương lại rất quan tâm tới những ngày tế cùng công việc lễ bái. Bọn họ thường xuyên ra tay xa xỉ, không tiếc rẻ dâng những món hương hoa với cái giá trên trời. Đốt một cây hương cao hơn hai mét, nặng chừng hai mươi cân cũng đã tốn hơn mười ngàn tệ tiền phí hương khói.
Những khách hàng hương ít thì trăm tệ, nhiều thì hơn một ngàn tệ đều mang làm tiền hương nến dâng lên chùa chiền, mà giá pháo cũng là nước lên thì thuyền lên.
Dần dà, thắp hương cần thần đã không chỉ thuần túy là hoạt động tôn giáo, ở vài nơi thậm chí đã trở thành sản nghiệp kinh doanh với trị giá lên tới hàng trăm triệu.
Từ hiện thực cho thấy, đằng sau lưng những ngôi miêu thờ được xây dựng rộng rãi khang trang, khói hương lượn lờ đã không còn là những hòa thượng ngồi xuống tu hành nữa, mà là những hoà thượng biến chất, nhìn thấy tiền mà sáng mắt, kinh doanh hương khói, đầu tư tiền vào mà xây dựng đền miếu, sau đó “thủ Phật đợi thỏ”, đợi những hành khách tới dâng hương liền dương quang phát tài.
Nhưng mà đối với chính quyền địa phương mà nói, chỉ cần làm cho thật tốt việc này vẫn là chuyện rất có lợi. Ít nhất là có thể thu giảm bới chi tiêu, tăng thêm nguồn thu nhập tài chính về mọi phương diện. Việc này chính là việc lớn có tác dụng kích thích kinh tế phát triển. Mà chính công trình này cũng sẽ trở thành sợi dây xích chắc chắn móc nối món lợi không nhỏ đến từ việc các hành khách tham quan từ xa tới sẽ không ngừng tới hành hương.
Nhưng theo phương diện ảnh hưởng chính trị mà nói, thật sự có khả năng xảy ra những tình huống làm cho người ta lo lắng, giống như những gì mà Mộc Uyển Dung đã nói.
Đúng là thời đại bây giờ, việc ủng hộ các tôn giáo giới phát triển đều được thả cửa ở khắp nơi. Tôn giáo giới cũng đã nhận được sự phát triển nhảy vọt, cũng nhờ điều đó mà ngành du lịch cũng được kích thích phát triển, rầm rộ hưởng ứng. Nhưng cùng với đó, nó cũng kéo theo một số chuyện lằng nhằng, tạo thành sự hỗn loạn trong quản lý.
Nếu như không thể xử lý sạch sẽ những vật này, nhưng thế người khác muốn công kích hắn sẽ càng có thêm nhiều thủ đoạn hơn nữa.
Diệp Khai trái lo phải nghĩ, cảm thấy yêu cầu của Cù Hữu Nghĩa là có thể đồng ý, nhất định là phải tu sửa Đông Sơn tự, mà Đông Sơn Đại Phật cũng vẫn phải xây dựng, nhưng phải có nhiều thử đi đầu tạo thành bước dẫn phát triển đầu tiên.
Hắn cũng không có khả năng tin tưởng rằng Cù Hữu Nghĩa chính là vì bà mẹ đã mất đi mà đến Đông Sơn lễ tạ thần linh. Lý do như thế đối với một thương nhân thành công mà nói, căn bảo không hề có chút ý nghĩa thực tế nào. Cù Hữu Nghĩa cũng không phải là dạng tiền nhiều hơn lá đa, không thể nào một phát liền quăng tới hai trăm triệu tới Đông Sơn chỉ để làm việc thiện.
Đằng sau những chuyện này, hẳn là tập đoàn Cảng Đảo Vạn Hòa muốn mượn cơ hội này đề giao tiếp với khách du lịch nội địa mà thôi. cái gọi là trùng tu chùa chiến, lại đúc tượng Phật, chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang để che mắt mà thôi. sau lưng, vị Chủ tịch Cù này nhất định tính toán rất chi tiết, mà cũng rất tinh chuẩn rồi.
Diệp Khai cũng không có tâm tư nói chuyện tào lao cùng với bọn họ, trực tiếp kéo Mộc Uyển Dung dùng rời đi, sau đó lại để cho Lý Hải đi khu lưu trú của tỉnh Hà Đông lấy bản đồ toàn tỉnh du du lịch, di tích cùng thắng cảnh nữa. Tập hợp toàn bộ bản đồ lại, sau đó bắt đầu cùng thảo luận chuyện này cũng với Mộc Uyển Dung.
- Tôi ngược lại cũng chưa từng chú ý tới, tài nguyên du lịch của tỉnh Hà Đông đúng là rất nhiều nha.
Diệp Khai nhìn bản đồ xong, lập tức có chút kinh ngạc nói.
Từ trên bản đồ có thể nhìn ra thấy, trên khu vực tỉnh Hà Đông, địa thể văn vật ó rất nhiều, cơ hồ chiếm tới ba phần của toàn bộ văn vật trên cả nước. đây tuyệt đối là khu có tài nguyên sáng giá để phát triển du lịch.
- Chuyện anh không chú ý tới còn có nhiều lắm.
Mộc Uyển Dung nói;
- Trước kia anh chỉ cần nắm chắc công tác kiểm tra kỳ luật giám sát là được rồi, những chuyện khác không cần quan tâm. Nhưng mà hiện tại thì khác rồi, đã trở thành Chủ tịch thành phố, điều đầu tiên chính là phải nắm rõ toàn bộ như trên lòng bàn tay những công việc, nội dung mọi mặt trên khu vực mình quản lý. Tiếp theo đó là phải nắm rõ ràng địa vị cùng cấp bậc của những người dưới quyền trong phạm vi quản lý của mình, còn có những mối quan hệ xung quanh nội thành, đủ mọi phương diện. Rất nhiều chuyện anh cũng phải đi làm quen, đi tìm hiểu.
Sau đó, Mộc Uyển Dung còn nói thêm:
- Nếu hôm nay ở trong tiệc rượu này, Chủ tịch Long mà hỏi tới anh về những chuyện này, chẳng phải là đánh cho anh một quyền trở tay không kịp hay sao?
Diệp Khai gật đầu, sâu sắc ghi nhớ. Mặc dù nói hiện tại có rất nhiều cán bộ lãnh đạo cũng chẳng phải hiểu rõ lắm tình hình trong khu vực bản thân mình quản lý. Nếu như anh mờ mịt không biết thì đó cũng chẳng phải là chuyện tốt gì. Có lẽ nếu là gặp phải lãnh đạo tương đối mạnh mẽ, trực tiếp có thể nắm anh lôi xuống.
Dù sao không quen thuộc tình hình khu vực trực thuộc mình, đây chính là biểu hiện của việc bất kính nghiệp.
- Thoạt nhìn tôi có rất nhiều chuyện phải bù lại nhỉ.
Diệp Khai gãi đầu nói.
Nhưng mà hiện tại điều hắn phải nhanh chóng bổ sung lại chính là tìm hiểu tình hình tài nguyên du lịch của tỉnh Hà Đông.
Hai người nghiên cứu bản đồ một hồi xong, liền phát hiện địa điểm mà Cù Hữu Nghĩa chọn để xây dựng, chính là địa chỉ cũ của Đông Sơn tự, vừa vặn lại chính là nơi gần với khu đường cao tốc chuẩn bị xây dựng. Nói cách khác, nếu hắn lấy được khu vực này, thế thì tương lai khi xây dựng đường cao tốc, hắn nhất định sẽ có được ảnh hưởng tốt.
Trong lúc này có hai điều có thể lựa chọn, một chính là khu chùa này sẽ nhường cho dự án làm đường, lựa chọn còn lại chính là dự án làm đường sẽ nhường đất cho dự án tu bổ chùa chiền. Tóm lại, đó đều là những chuyện phiền toái.
Nếu Diệp Khai không cẩn thận nghiên cứu một chút về tình hình thực tế của Đông Sơn tự, trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Cù Hữu Nghĩa, đồng ý cho Cù Hữu Nghĩa trùng tu Đông Sơn tự ở chính địa chỉ cũ, đồng thời kiến tạo Đông Sơn Đại Phật, thế thì không lâu về sau, gút thắt này sẽ bị lòi ra ngoài.
- Lão đầu này đúng là tham lam, có cái tốt lại muốn độc chiếm, trong thiên hạ này làm sao lại có được chuyện tốt như thế?
Diệp Khai vừa phân tích, liền có thể thấy được toàn bộ dã tâm của Cù Hữu Nghĩa. Hắn lấy bút máy vạch lấy một đường cong mới sửa lại theo kế hoạch trong đầu lên bản đồ, nhếch miệng nói với Mộc Uyển Dung.
Đối với tập đoàn Vạn Hòa ở Cảng đảo này mà nói, chuyện này đúng là trăm lợi mà không hề có một hại.
Nếu có thể trùng tu Đông Sơn tự, tương lai nhờ đó mà kiếm tiền, đồng thời lại có thể chiếm được một địa thế cơ lợi, không chừng còn có thể chiếm được chút tiền đền bù tổn thất. Đồng thời, sau khi con đường cao tốc được hoàn thành xong, bên đó giao thông sẽ vô cùng thuận lợi, có thể hình thành một trung tâm du lịch, lấy Đông Sơn Đại Phật làm trung tâm, từ đó mở rộng ra mấy địa danh xung quanh.
Diệp Khai hiện tại vô cùng hoài nghi, cái quảng trường của Đông Sơn tự bên trong kế hoạch xây dựng của Cù Hữu Nghĩa, sau này có thể trở thành một bãi đỗ xe, có thể liên hệ xe buýt thuận tiện đưa du khách xuất hành tới những điểm du lịch quanh đó.
Nếu như chuyện này mà thành công, thế thì toàn bộ khách du lịch của thành phố Đông Sơn trên cơ bản đều rơi vào trong lòng bàn tay của Cù Hữu Nghĩa, mà khách du lịch của các thành phố xung quanh cũng sẽ bị hắn chi phối với mức độ tương đương.
Nhưng mà đối với thành phố Đông Sơn mà nói, cũng không phải là hoàn toàn có lợi. Đầu tiên Diệp Khai cân nhắc tới vấn đề chính địa đường xá. Tiếp theo chính là phải cân nhắc tới chuyện sau khi tập đoàn Vạn Hòa Cảng Đảo trở thành một nhà độc địa trong ngành du lịch ở thành phố Đông Sơn xong, có thể mang lại ảnh hưởng bất lợi nào với chính quyền thành phố Đông Sơn hay không, nói ví dụ như chuyện thu thuế cùng quyền định giá. Còn có những ảnh hưởng đối với hình tượng của thành phố du lịch Đông Sơn, cùng hình tượng tôn giáo gì đó… nhưng điều này đều là những nhân tố cần phải cân nhắc tới.
- Chính quyền phải chủ động tham dự vào sự kiện này, không thể để cho tập đoàn Vạn Hòa nắm giứ quyền chủ động.
Diệp Khai suy nghĩ một hồi xong, liền nói với Mộc Uyển Dung:
- ít nhất là về phía chính quyền cũng nên có quyền khống chế cổ phần, hoặc là cũng có thể cân nhắc tới chuyện dẫn nhà đầu tư thứ hai vào đầu tư, không thể để cho tập đoàn Vạn Hòa của Cảng Đảo này độc quyền độc đại một mình được.
Mộc Uyển Dung nghe xong, thật sự đồng ý. Cô cũng rất đồng tình với cách nghĩ của Diệp Khai.
Lũng loạn kinh doanh tuy là món lợi kếch sù, nhưng vấn đề khách du lịch lại phức tạp hơn. Có một số nguồn thu nhập cũng phải cân nhắc, cho nên phải tiến hành quy phạm mới có thể cam đoan số lượng khách du lịch của thành phố Đông Sơn tăng lên đều đặn, vững bền, không đến mức chỉ thấy nguồn lợi trước mắt mà để các thương nhân làm hư mất thanh danh.
Dẫn nhà đầu tư thứ hai vào, ý nghĩa quan trọng nhất chính là lấy mất đi một nửa quyền nói chuyện của tập đoàn Vạn hòa. Nếu như phía chính quyền lại dùng hình thức góp thổ địa đòi phân chia cổ phần mà nói, thế thì tập đoàn Vạn Hòa nhiều lắm cũng chỉ là thương gia chăm lo kế hoạch phát triển mà thôi, cũng không có khả năng phát triển lộ tuyến chủ đạo sang bên này.
Bởi như thế, Diệp Khai ít nhất không cần lo lắng tới chuyện ngành du lịch thành phố Đông Sơn sẽ bị Cù Hữu Nghĩa đảo lộn thành không ra thể thống gì nữa.
- Quả nhiên là một người kế đoản, hai người kế trường.
Diệp Khai liền cười nói với Mộc Uyển Dung:
- Nếu như không có em nhắc nhở, thì anh chắc cũng không phát hiện. Thằng cha Cù Hữu Nghĩa này rõ ràng lại đào một cái hố lớn như thế chờ anh. Thằng cha già dến từ Cảng Đào này, quả nhiên cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu nhỉ.
- Với tư cách là lãnh đạo thành phố, đôi khi phải tích chữ như vàng, không thể tùy tiện tỏ thái độ được.
Mộc Uyển Dung cười nói với Diệp Khai:
- anh không thể cho rằng bọ họ là đang đắn đo, đúng lúc này, trong đầu đại khái cũng nên cân nhắc được mất. Có một số chuyện không thể nắm chắc được, thà rằng kéo dài thời gian trước đã, cũng không thể trực tiếp đánh liều. Nếu không cẩn thận, kết cục sau này rất có thể phải trả giá cho sự võ đoán của bản thân.
- Chủ tịch thành phố Mộc nói rất đúng, đêm nay anh phải cảm ơn em thật tốt mới được.
Sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện này, tâm trạng của Diệp Khai tốt hơn nhiều, liền cười nói với Mộc Uyển Dung.
Tuy rằng Diệp Khai cũng rất muốn làm chút gì đó với Mộc Uyển Dung trong đêm hè như thế này. Nhưng mà cân nhắc tới mọi chuyện có thể bị ảnh hưởng nên vẫn kiềm chế lại sự xao động trong lòng.
Dù sao tất cả mọi người cũng đều đang ở hết tại khu lưu trú của tỉnh tại thủ đô, vạn nhất ngày hôm sau lại có tin đồn Chủ tịch thành phố Long Thành, Mộc Uyển Dung cùng Chủ tịch mới đảm nhiệm Diệp Khai của thành phố Đông Sơn cùng nhau đi ra ngoài, lại cả đêm không về. Tin này mà hôm sau lại được đăng trên diễn đàn Chủ tịch thành phố, điều này với Diệp Khai thì cũng chẳng có ảnh hưởng nhiều, nhưng đối với Mộc Uyển Dung lại là chuyện không tốt rồi.
Cho nên chuyện này Diệp Khai cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, chứ cũng không thay đổi kế hoạch làm việc.
Nhưng mà Diệp Khai vẫn ở lại trong phòng Mộc Uyển Dung thêm chốc lát, thuận tiện an ủi vuốt ve một hồi. Đến lúc hơn mười giờ đêm, Chủ nhiệm khu lưu trú ở thủ đô, Loan Anh đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là Chủ tịch tỉnh Long đang chiêu đãi khách ở tập đoàn Vạn Hòa, lại bảo Chủ tịch thành phố Mộc đi sang đó tiếp khách.
Mộc Uyển Dung nghe xong, lập tức nhíu mày.
Yêu cầu kiểu như thế là không hợp lý rồi. Không chỉ nói bản thân Long Chính Tiết còn chưa chính thức tiền nhiệm, mà cho dù tiền nhiệm rồi cũng không có lý nào trong thời gian muộn như thế còn gọi người ta đi ra ngoài bồi rượu.

Bình luận

Truyện đang đọc