QUAN MÔN


- Tôi có ý định ly dị.
Mộc Uyển Dung nói trong điện thoại, thanh âm lộ vẻ phập phồng, hiển nhiên trạng thái tâm lý không ổn định.
- Chuyện này…tôi ủng hộ cô.
Diệp Khai nghĩ nghĩ một thoáng mới đáp được một câu.
Nói thật lòng, chuyện Mộc Uyển Dung ly hôn hay không có quan hệ gì tới hắn?
Nhưng nếu như hắn đã quyết định đem Mộc Uyển Dung kéo vào trận doanh của Diệp gia, như vậy việc riêng tư của nàng tự nhiên cũng trở thành chuyện mà Diệp Khai quan tâm, dù sao hôn nhân đại sự bất kể là kết hôn hay ly hôn đều liên lụy tới chính trị, ai bảo bọn họ đều làm quan đây?
Đã như vậy Diệp Khai cũng có thể hiểu được tâm lý của Mộc Uyển Dung, lý giải được nguyên nhân tâm tình nàng không yên tĩnh đến từ phương nào.
- Anh tới giúp tôi một chút, hiện tại tôi có chút không quá thích ứng trực tiếp đối mặt người kia.
Mộc Uyển Dung dùng một loại ngữ khí cầu khẩn nói với Diệp Khai.
- Việc này…
Diệp Khai thoáng do dự, cuối cùng vẫn đồng ý:
- Được rồi.
Mộc Uyển Dung báo địa chỉ cho Diệp Khai, sau đó cúp điện thoại.
- Cháu lại có chuyện gì nữa sao?
Nhị lão gia tử hỏi.
- Nghe thanh âm hình như là phụ nữ.
Diệp Kiến Hoan cũng cười nói.
- Ai, Mộc Uyển Dung muốn ly hôn, đại khái là muốn kéo cháu đi giúp nàng đàm phán với chồng đi.
Diệp Khai gãi gãi đầu nói, đối với loại việc này hắn cũng không có kinh nghiệm.
- Thanh quan khó xử việc nhà, cháu lẫn vào làm gì, coi chừng chọc ra một thân phiền toái.
Nhị lão gia tử ánh mắt nhạy cảm, điểm ra trọng điểm.
- Đại khái nàng hi vọng có người bên cạnh làm chứng, nếu thật sự phải tranh đoạt gia sản gì đấy, cháu cũng dùng tốt như luật sư đâu.
Diệp Khai ngược lại cảm thấy không có gì không ổn, mặc dù hắn đi qua chỉ đơn giản là chiếu cố Mộc Uyển Dung, không để cho nàng phải chịu thiệt mà thôi.
Dù sao hiện tại xem như Mộc Uyển Dung thuộc cán bộ Diệp hệ đội ngũ rồi, vì nàng xuất đầu cũng cần làm, thuận lợi đem chuyện này giải quyết cho xong về sau đề bạt Mộc Uyển Dung cũng không cần nỗi lo hậu hoạn.
Cho nên chuyện này dù công hay tư Diệp Khai cũng nên đi qua xem một chút.
- Chỉ sợ chồng người ta đem em xem là gian phu, anh nhìn thấy vị nữ chủ tịch kia thật sự không tệ, dáng người cũng tốt, mùi vị nữ nhân mười phần, nếu như không phải mặc quần áo quá phai nhạt thì cũng rất câu người.
Diệp Kiến Hoan ở một bên không hảo ý nói.
- Hứ, trong mắt anh chỉ có nữ nhân sao?
Diệp Khai khinh thường lườm hắn nói.
Từ trong nhà đến khách sạn 307 cũng có một khoảng cách, Diệp Khai cũng không tự lái xe, gọi tài xế của nhị lão gia tử lái xe đưa mình đi qua.
- Tối nay sớm trở về một chút, nhị gia gia đã chuẩn bị rượu ngon cho em rồi đấy.
Khi đi ra ngoài, Diệp Kiến Hoan lại từ sau hét lớn với Diệp Khai.
Diệp Khai ngồi trong xe vươn tay ra cửa sổ vẫy vẫy, tỏ vẻ chính mình đã nghe được.
Lâm Uy đã sớm đến phòng 307 trong khách sạn, lúc này đang nằm trên sô pha gác chân suy nghĩ công việc.
Trước kia khi quan hệ giữa hắn cùng Mộc Uyển Dung biến thành cương cứng, cô vợ này của hắn vẫn chỉ mới làm việc lặt vặt trong Quốc Vụ Viện, cũng không hề biểu hiện ra thiên phú gì khác, ai biết chỉ chớp mắt đã biến thành chủ tịch thành phố tỉnh lị, tiền đồ chính trị bừng sáng, chuyện này thật sự là có chút bất ngờ.
Phải biết rằng làm chân chạy cấp phó sảnh cùng chính phòng cấp trong Quốc Vụ Viện, đó là một quần thể khổng lồ, tuy không thể bài trừ cũng có người nắm giữ quyền lực làm người hâm mộ, nhưng đối với đại đa số người mà nói bọn họ chỉ là chạy vặt mà thôi.
Cho dù là quan chức cấp phó bộ trong thủ đô thì sao chứ? Có tới mấy vạn quan viên như vậy đi.
Không có thân phận thực quyền phù hợp, chỉ có một thân phận hư danh thì chẳng có ý nghĩa gì thực tế, chỉ đem ra hù người không biết chuyện mà thôi.
Nếu như nói trước kia Lâm Uy không muốn ly hôn, là vì không muốn đem cô vợ ngon lành xinh đẹp tiện nghi cho người ngoài, ném đi mặt mũi của mình, như vậy hiện tại hắn lại có ý nghĩ khác hẳn.
Có một cô vợ đang đắc ý trong quan trường ở trong nhà, việc kinh doanh của hắn còn có thể bất lợi hay sao?
Từ lúc ban đầu hắn vốn không hề suy nghĩ tới chuyện ly hôn chút nào.
Cho dù là vừa rồi ở trong điện thoại nói với Mộc Uyển Dung là bàn chuyện ly hôn, kỳ thật hắn chỉ vì muốn lừa gạt nàng tới khách sạn mà thôi.
Ly hôn? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Bên trong phòng có một bình nước nóng đang nấu lên, hơi nước đã tỏa ra, phát ra thanh âm sôi trào. Lâm Uy thật quen thuộc pha trà, đợi khi hương trà tràn ra, bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó lại nhắm mắt hồi ức dư vị vừa rồi.
- Trà ngon ah!
Lâm Uy lắc đầu nói.
Nhắc tới trước kia hắn cùng Mộc Uyển Dung gặp nhau là ở bên trong quán trà.
Mộc Uyển Dung đại khái bị Mộc Liên ảnh hưởng, cảm thấy thật hứng thú đối với trà đạo, không ngờ Lâm Uy lại giỏi nghề này, hơn nữa lúc ấy cũng có được vẻ bề ngoài, vì vậy hai người quen nhau rồi kết hôn.
Nhưng sau khi kết hôn Mộc Uyển Dung mới phát hiện Lâm Uy chỉ có được túi da tốt đẹp, ban đầu còn giả vờ được một thời gian, về sau đã bắt đầu lộ ra bản tính thực sự, mỗi ngày đều ra ngoài lêu lổng, còn mang cả nữ nhân về tới trong nhà qua đêm.
Mộc Uyển Dung vô cùng giận dữ, liền chuyển ra ngoài ở, muốn ly hôn cùng hắn.
Về sau Mộc Uyển Dung được Từ lão chiếu cố, biểu hiện được năng lực làm việc rất tốt, vì vậy nhanh chóng lấy được đề bạt đi thành phố Long Thành làm việc, hiện tại rốt cục đã trở thành chủ tịch thành phố cấp chính sảnh.
Kinh nghiệm như vậy xem như là điển hình tình trường thất ý, quan trường đắc ý.
Nhưng cho tới bây giờ Lâm Uy càng không nguyện ý buông tay, mời Mộc Uyển Dung tới bàn chuyện chẳng qua là vì ngụy trang mà thôi.
Đã hơn hai năm không làm chuyện đó, hôm nay nhìn thấy Mộc Uyển Dung, Lâm Uy chợt phát giác vợ của mình tựa hồ càng thêm diễm lệ động lòng người, hơn nữa có thêm thân phận chủ tịch thành phố, quả thật đủ gợi lên hứng thú của hắn.
Nếu hôm nay đem nàng đẩy ngã, lại dùng chút công phu dây dưa, có lẽ có thể lưu lại được người rồi đi?
Lâm Uy nghĩ tới chuyện này thực sự thấy có chút lo lắng. Dù sao hiện tại Mộc Uyển Dung xem hắn như người lạ, muốn đạt thành mục tiêu thật không dễ dàng, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn.
Trong đầu hắn suy nghĩ một lúc, liền lấy trong túi áo một hộp thuốc lá bằng kim loại. Mở ra lại lấy ra một viên thuốc nhỏ như hạt đậu Hà Lan bỏ vào trong trà.
Nghe nói loại thuốc này là một loại thuốc đặc hiệu của nước ngoài, có thể trong thời gian cực ngắn làm nữ nhân bị kích thích phấn chấn bừng bừng, bản thân Lâm Uy cũng không có được mấy viên, đều sai người mua từ bên Hong Kong tới, trước kia từng thử qua một lần, hiệu quả xác thực kinh người.
Chỉ là tác dụng phụ cũng rất lớn, sau khi nữ nhân dùng qua sẽ chẳng khác gì bị thoát lực, ấn tượng tuyệt đối khắc sâu.
- Đến lúc đó hai bút cùng vẽ, không sợ cô ta không chịu phục!
Lâm Uy lấy ra thêm một công cụ trợ hứng, thử thử pin, động lực mười phần, lại giấu kín sang một bên.
Hắn cũng tự biết sức mình, biết rõ bản thân cũng không kiên trì được bao lâu trong chuyện kia, nhưng muốn ứng phó Mộc Uyển Dung bị trúng thuốc, vậy chỉ đành nhờ thêm ngoại lực.

Sau khi Mộc Uyển Dung lái xe tới khách sạn, đứng bên ngoài cửa lớn chờ.
Không bao lâu Diệp Khai cũng đã tới.
Gọi tài xế quay về, Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung đi vào bên trong đại sảnh.
- Hai vợ chồng cô nói chuyện, kéo cả tôi theo cảm giác có chút là lạ đấy.
Diệp Khai nói ra.
- Tôi thật sự không muốn một mình đối mặt người kia.
Mộc Uyển Dung hồi đáp:
- Xem như anh giúp tôi ở lại một chút là được rồi.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, đang định đi lên thang máy thì di động của hắn chợt vang lên.
Vừa nói chuyện không được bao lâu, lại hết pin rồi.
- Được rồi, cô đi lên trước đi, tôi ở dưới lầu gọi điện thoại, vài phút sau tôi lên.
Diệp Khai nói ra.
Mộc Uyển Dung thoáng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Dù sao tôi cũng không có ý định ở lại với hắn bao lâu, nếu không một chút anh đi lên cũng được, sự tình có được hay không cũng không cần lãng phí nhiều thời gian.
- Tốt, phòng 307 đúng không!
Diệp Khai đáp ứng.
Mộc Uyển Dung điều chỉnh một chút tâm tình, lại đi vào thang máy lên tầng ba, tìm tới phòng 307.
Cửa đang đóng, nàng gõ hai cái.
Lâm Uy đi ra mở cửa mời nàng đi vào, sau đó lén lút khóa cửa lại.
- Trời rất lạnh, ngồi xuống uống chén trà, ấm áp thân thể một chút.
Lâm Uy nói.
Trong phòng thực sự ấm áp, lúc này nước lại sôi, hơi nước dâng lên.
Lâm Uy mời Mộc Uyển Dung ngồi xuống, sau đó vừa pha trà vừa nói với Mộc Uyển Dung:
- Anh nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy em, hình như là bên trong quán trà, lúc ấy còn vì vấn đề trình tự pha trà mà chúng ta phát sinh qua tranh chấp.
Hắn vừa nói như vậy, Mộc Uyển Dung chợt nhớ tới tình cảnh lúc ấy, không khỏi có chút thất thần.
Rất nhiều chuyện bây giờ nhớ lại chưa hẳn đều là chuyện vui vẻ, chỉ có thể nói đó giống như một giả tượng, là một chút niềm vui trong nỗi bất hạnh của nàng, ngoài ra nàng thật sự không có chút niềm vui nào khác.
- Uống một chén trà thử xem kỹ thuật của anh có lui bước hay không?
Lâm Uy đưa chén trà tới trước mặt Mộc Uyển Dung.
Lúc này tâm tình của hắn vẫn có chút khẩn trương, lo lắng Mộc Uyển Dung sẽ không mua mặt mũi của hắn.
Nhưng Mộc Uyển Dung hiển nhiên thật không ngờ trong giờ phút này mà chồng của nàng còn có tâm tư tính kế nàng, vì vậy nàng nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
- Cảm giác lá trà này có chút già rồi.
Mộc Uyển Dung phẩm trà một chút, nói ra.
Tuy sau khi uống trà vào miệng vẫn hương khí bốn phía, miệng lưỡi lưu hương, nhưng cũng có chút hương vị nói không nên lời. Tuy mang tới cảm giác phi thường ngắn ngủi như cũng bị Mộc Uyển Dung cảm giác tới.
Là một người rất ưa thích uống trà, hơn nữa còn hiểu về trà, Mộc Uyển Dung đương nhiên phát giác ra chút bất đồng nho nhỏ kia.
Chỉ là nàng không hề nghĩ tới Lâm Uy đã bỏ xuân dược cho nàng.
- Vậy sao?
Lâm Uy rót cho mình một chén, uống xong lại nói:
- Hình như đâu có gì bất đồng?
Vì vậy Lâm Uy lại rót thêm một chén cho Mộc Uyển Dung:
- Thử lại lần nữa xem!
- Tôi tới cũng không phải vì uống trà!
Mộc Uyển Dung đẩy chén trà sang bên, nghiêm mặt nói:
- Về sự tình anh đã nói trong điện thoại, hiện tại nói rõ đi.
- Em nói chuyện ngữ khí như một lãnh đạo.
Lâm Uy đem chén trà đặt lên trên bàn, sau đó có chút không vừa ý nói:
- Tác phong làm quan của em thật sự quá nồng rồi, trước kia giữa chúng ta có mâu thuẫn cũng chưa hẳn chỉ vì nguyên nhân tại anh đâu.
Mộc Uyển Dung nghe xong thoáng ngây người.
Nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ Lâm Uy nói chuyện cũng không phải không có đạo lý.
Con người của Lâm Uy thích chơi bời, mà nàng thì thích công tác, cho nên giữa hai người không thoát khỏi việc phát sinh ngăn cách, thời gian kéo dài đã biến thành vấn đề, cuối cùng đã nháo tới cương cứng.
Hoặc là nói, bọn họ vốn cũng không phải người có chung sở thích, kết hôn chính là chuyện sai lầm.
- Nếu hai bên đều có sai lầm, vậy thì không cần thảo luận ai đúng ai sai nữa, nhanh chóng đem sự tình giải quyết, như vậy đều tốt cho đôi bên.
Mộc Uyển Dung nói.
- Em vội vã muốn ly hôn như vậy, phải chăng ở bên ngoài có người khác rồi sao?
Lâm Uy đột nhiên hỏi.
- Không liên quan gì tới anh!
Mộc Uyển Dung nghe xong cảm thấy phi thường tức giận, ngữ khí biến thành nặng nề.
Trên thực tế nàng cũng không quá hiểu rõ vì sao hiện tại mình lại thật để bụng đối với chuyện ly hôn kia. Nếu là ở thời điểm ngày trước, tựa hồ có ly hôn hay không cũng không ảnh hưởng nàng bao nhiêu.
Về phần nói ở bên ngoài có người nào khác, đương nhiên là vu oan, vì vậy Mộc Uyển Dung vô cùng tức giận phản bác:
- Không được đem người khác nghĩ xấu xa như con người của anh!
Sau khi Lâm Uy nghe, ngược lại không hề phản bác, hắn biết rõ Mộc Uyển Dung, nếu như trong nội tâm nàng có quỷ thì ngữ khí của nàng tuyệt đối sẽ không cứng rắn như vậy.
- Nói cách khác thân thể của em, ngoại trừ anh ra còn chưa có những nam nhân khác đi vào?
Lâm Uy bỗng nhiên cười hỏi.
- Vô sỉ!
Mộc Uyển Dung cảm giác mình đi tới nơi đây là một sự sai lầm, thoạt nhìn Lâm Uy căn bản không hề có ý định thực sự bàn chuyện ly hôn với nàng, vì vậy nàng liền đứng dậy cầm lên xách tay của mình ý định rời đi.
Nếu như đã không chịu nói chuyện đàng hoàng, vậy nàng còn ở lại nơi này làm gì?
Nhưng nàng vừa đứng lên, liền phát hiện đầu mình choáng váng, lại ngã trở xuống sô pha.
- Có phải cảm giác có chút choáng váng đầu hay không?
Lâm Uy cười hỏi:
- Tay chân bủn rủn vô lực, trong lòng còn giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt?
Mộc Uyển Dung nghe Lâm Uy nói như vậy, đã cảm thấy thân thể mình có chút không đúng.
- Anh làm cái gì?
- Anh cũng không có làm cái gì, chỉ bỏ thêm một viên thuốc nhỏ trong trà mà thôi.
Lâm Uy cười hắc hắc:
- Lại nhắc tới, vợ chồng chúng ta đã hơn hai năm không gặp mặt rồi, đoán chừng em đã quên mùi vị làm chuyện đó đi ah?
- Anh…anh khốn nạn…
Mộc Uyển Dung cảm giác đầu óc mình muốn hôn mê, thân thể bắt đầu nóng lên, muốn đem quần áo trên người vứt bỏ.
- Đừng có giả vờ!
Lâm Uy cởi áo ngoài của mình đi tới trước mặt Mộc Uyển Dung:
- Anh cũng không tin hai năm qua buổi tối em không có đàn ông thì còn ngủ được đi?
Hắn đi tới phía trước chụp lấy áo Mộc Uyển Dung giật xuống, lập tức lộ ra áo sơ mi màu sậm bó sát bên trong, bộ ngực tròn trịa vung cao căng cứng.
Mặc dù nói đây là vợ hắn, nhưng cảm giác hơn hai năm không làm chuyện kia cũng làm Lâm Uy liếm liếm môi, cảm thấy nội tâm kích động không thôi.
Mộc Uyển Dung vẫn còn giữ được một chút thần trí, nàng cố hết sức dùng tay đẩy ra Lâm Uy, nhưng chợt phát hiện cánh tay của mình không hề có chút sức lực nào.

Bình luận

Truyện đang đọc