QUAN MÔN

Diệp Khai nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó lập tức liền làm ra quyết định.

Cho dù là Liễu Ứng Long ở đây vậy thì có quan hệ gì?

Muốn nói là sợ hãi chuyện này bị lộ thì Liễu Ứng Long phải lo lắng hơn Diệp Khai, dù sao làm một ủy viên dự khuyết cục chính trị, không duyên cớ xuất hiện ở căn cứ Lâm Giang không phải hay ho gì.

Làm ủy viên dự khuyết cục chính trị quả thật là vị trí cao quyền trọng nhưng nếu chạy đến địa bàn quân đội làm ra chuyện mờ ám nếu khi bị phát hiện thì Liễu Ứng Long không có chỗ dung thân.

Quân quyền, không phải tùy tiện ai cũng có năng lực đi vào, đây là nguyên tắc. Nhất là với nhân vật từ chính giới địa phương đi lên như ông ta càng cấm kỵ.

Bọn họ cùng lão Diệp gia bất đồng, lão Diệp gia bản thân là trọng tướng quân đội nên không thể chém đứt quan hệ thiên ti vạn lũ trong đó. Dù vậy, sau khi Diệp lão gia tử theo chính trị thì không lui tới nhiều với bộ hạ cũ, đây chủ yếu là tỏ thái độ.

Dù sao không có thượng vị giả nào nguyện ý để người khác cùng quân đội mắt đi mày lại, uy hiếp đến quyền lực trung tâm của mình.

Đương nhiên, lão Diệp gia còn có một vị nhị lão gia tử, cũng là đại nhân vật thực tế phụ trách công tác quân ủy lại còn có cả bác cả Diệp Tử Kiện và bác hai Diệp Tử Sơ nắm thực quyền trong quân nên Diệp lão gia tử cũng tốt, Diệp Tử Bình cũng thế, không cần lôi kéo quan hệ với quân đội.

Bất kể thời nào, mượn sức người ngoài không thể tin cậy như anh em cha con.

Một nhà quyền quý cũng không hiếm lạ, nhưng một nhà có quyền lực kéo dài qua đủ các giới quân chính mới là đáng sợ nhất. Vì như thế nên lão Diệp gia mới có thể trở thành đệ nhất thế giao danh xứng với thực.

Phóng mắt toàn bộ đại gia tộc Hoa Hạ còn chưa có gia tộc thứ hai có thể ngưu bức giống lão Diệp gia.

Cho nên, cho dù Diệp Khai đụng phải Liễu Ứng Long vẫn không xem ông ta vào mắt.

Liễu Ứng Long tuy rằng ngưu bức, là đại biểu nhân mã hệ phía nam nhưng cũng không có thực lực có thể lay động căn cơ lão Diệp gia, dù là người đứng sau hơn nữa cũng không đủ tư cách!

“Đóng cửa đánh chó?” Tả Phi nghe xong Diệp Khai nói vậy liền hoảng sợ.

Tuy rằng nói cô đã sớm biết Diệp Khai năng lượng rất lớn, lai lịch rất lớn, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua Diệp Khai ngay cả ủy viên dự khuyết cục chính trị cũng không để vào trong mắt.

Đám người Lý Hải không có nửa điểm hoài nghi, ít nhất lời nhị thiếu là quân lệnh, dù nói trắng là đen cũng có lý do.

Huống chi, bọn họ đi theo Diệp Khai đã lâu, tầm mắt đã rộng hơn rất nhiều, ủy viên dự khuyết cục chính trị là quái vật lớn không giả nhưng lão Diệp gia không hề thiếu nhân vật này.

Bọn họ dùng thủ thế ra hiệu, chấp hành mệnh lệnh, trong khoảng thời gian ngắn tản đi chặn lại toàn bộ các hướng.

“Đó là Liễu Ứng Long, ủy viên dự khuyết cục chính trị a......” Thật lâu sau, Tả Phi mới lo lắng nói.

“Ủy viên dự khuyết cục chính trị cố nhiên ngưu bức, nhưng đặt ở trước mặt pháp luật thì ủy viên dự khuyết cục chính trị cũng chỉ là một cái rắm mà thôi.” Diệp Khai có chút không cho là đúng nói.

Trải qua quá nhiều chuyện, Diệp Khai đã sớm xem nhẹ chuyện này.

Còn thật sự lại nói tiếp, có thể làm cho ủy viên dự khuyết cục chính trị biến thành một cái rắm thì không phải pháp luật, mà là quyền thế tuyệt đối.

Thế giới này không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông, chuyện chỉ là chó căn chó một miếng mà thôi, ai cũng không thể nói ai cao quý hơn ai.

Duy nhất có thể dựa vào, đơn giản chính là quyền đầu đủ cứng rắn, da mặt đủ dày, trái tim đủ đen mà thôi.

Nếu là không có như vậy thì dựa vào đâu, nói cái gì hỗn quan trường, bất quá là người si nói mộng thôi.

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe đến bên ngoài vang lên tiếng súng kịch liệt , đại khái giằng co hai phút liền ngừng lại.

“Được rồi, chắc là đã đắc thủ .” Diệp Khai ngưng thần nghe xong liền gật đầu nói với Tả Phi,“Đêm nay không tệ, cuối cùng bắt được một con cá lớn.”

Trên thực tế, Diệp Khai cũng không nghĩ đến Liễu Ứng Long sẽ xuất hiện ở trong này, theo ý ban đầu thì chỉ cứu Tả Phi ra mà thôi, cho dù là đạt thành mục tiêu thì bắt Liễu Ứng Long cũng chỉ là tình cờ.

Diệp Khai đi trước ra khỏi phòng.

Tả Phi ngây người một chút, liền đi theo hắn.

Vừa mới đi tới hành lang đã thấy năm sáu thi thể nằm trên sàn, còn có mấy quân nhân trọng thương chưa chết máu chảy đầm đìa, dưới ánh đèn trông rất ghê sợ.

Trong góc, một người tầm tuổi trung niên có vẻ xộc xệch, bị đám Lý Hải dùng súng vây quanh, chính là đại nhân vật, ủy viên dự khuyết cục chính trị Liễu Ứng Long.

“Các anh thật to gan, ngay cả căn cứ quân sự cũng dám tập kích!” Liễu Ứng Long không rõ ràng lắm lai lịch đám Diệp Khai nên ngoài mạnh trong yếu quát lớn.

Làm ủy viên dự khuyết cục chính trị, Liễu Ứng Long cũng có tôn nghiêm bản thân, cho dù là biết rõ chính mình rơi vào tay địch cũng không khả năng thoái nhượng.

Ông ta vẫn có thể bảo trì điểm tự giác này, nếu không có như thế thì ông ta cũng không có khả năng lên đến đỉnh.

“Liễu cục ủy, chẳng lẽ ông thực không nhận biết tôi?” Diệp Khai không để ý, cười lạnh hỏi ngược lại.

Liễu Ứng Long nghe hắn vừa nói như vậy thì nghi ngờ nhìn kỹ Diệp Khai, cảm thấy tướng mạo người này quả thật quen.

“Diệp Khai?!” Thật lâu sau, Liễu Ứng Long rốt cục hiểu được, thất thần hỏi.

Trách không được hỏa lực đối phương cường đại như vậy, giờ thấy là thiếu tướng phó cục trưởng Diệp Khai thì chuyện này có thể hiểu được.

Lực lượng của Cục cảnh vệ trung ương tự nhiên không phải quân lực địa phương có thể đánh đồng, nhất là đám đi theo Diệp Khai chẳng những có thân phận cục cảnh vệ trung ương mà còn là lực lượng vũ trang tư nhân của lão Diệp gia gắng sức bồi dưỡng.

Tuy rằng nói các đại gia tộc đều có lực lượng của chính mình nguyện trung thành, nhưng thân phận có thể lấy của công dùng làm riêng không nhiều lắm , nhất là những thành viên của cục cảnh vệ trung ương thì chỉ bó hẹp trong mấy đại gia tộc mới có thể.

Nếu không vì trên người Diệp Khai kiêm thân phận thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương thì hắn cũng không thể thuận tiện lấy đi đám Lý Hải cùng Cam Tĩnh, đồng thời có được thân phận cục cảnh vệ trung ương.

Phải biết rằng, thân phận này chẳng những là một tầng ô dù, đồng thời cũng là lực uy hiếp trọng yếu đối với những người khác.

“Liễu cục ủy cũng biết được tiểu nhân vật như tôi.” Diệp Khai cười cười nói.

“Nguyên lai là Diệp nhị thiếu, trách không được xuất thủ hung mãnh như vậy, chỉ là không biết Diệp nhị thiếu nói như thế nào về kết quả thảm khốc này?” Liễu Ứng Long nghĩ qua rất nhanh, vừa nghĩ tới mục đích của Diệp Khai vừa hỏi.

Làm ủy viên dự khuyết cục chính trị, Liễu Ứng Long vẫn là có vài phần kiêu ngạo, đại nhân vật như ông ta không phải nói bắt là bắt, trừ phi là tội phản quốc thì ai dám tùy ý định tội?

Mặc dù là tranh đấu đoạt vị thì nếu như không bị người bắt lấy nhược điểm cũng không có khả năng thất bại thảm hại.

Đến cảnh giới này, các đại nhân vật trừ phi là chính mình không bị kiềm chế, nếu không không ai có thể bắt bọn họ.

Chỉ bằng vào Diệp Khai? Liễu Ứng Long hừ một tiếng, vẫn là quá non.

Bắt người dễ dàng, nhưng bắt xong xử lý như thế nào, vậy sẽ không dễ làm. Sau lưng Liễu Ứng Long có rất nhiều người duy trì, không phải một mình Liễu Ứng Long chiến đấu!

“Nên lo lắng không phải là Diệp Khai tôi mà Liễu cục ủy nên cẩn thận suy nghĩ một chút, phải báo cáo với cục chính trị thế nào về việc đột nhiên xuất hiện trong căn cứ Lâm Giang.” Diệp Khai cũng không phải là người bình thường, Liễu Ứng Long muốn hù dọa hắn cũng không phải chuyện dễ dàng,“Theo tôi được biết, Liễu cục ủy không có quyền quản tới căn cứ Lâm Giang , cũng không có năng lực vận dụng quân quyền.”

Liễu Ứng Long nghe xong, không khỏi nhíu mày, xem ra Diệp Khai biết rất rõ ràng quanh co trong này.

Nếu là người bình thường, khẳng định sẽ cảm thấy nhân vật như Liễu Ứng Long khẳng định là lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân, đi đến đâu cũng là đại nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng là đây là lời tiểu thuyết hồ lộng dân chúng mà thôi.

Người đến tấng thứ của bọn họ khi tiếp xúc với quân đội đều rất nhạy cảm, dù có cấu kết cũng phải giữ kín, nếu bị tố giác sẽ là chuyện lớn khó lường.

Liễu Ứng Long lúc này đây lặng lẽ đi vào căn cứ Lâm Giang, cố nhiên là vì xác minh trường hợp của Tả Phi để thu dọn cục diện, tiêu trừ tai họa ở Giang Hoài. Nào ngờ gặp phải Diệp Khai nên không thể bảo toàn .

Thực hiển nhiên, nếu chuyện như vậy truyền ra sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với địa vị của ông ta, dù là đồng chí Giang Thành cũng không thể tùy ý để chuyện như vậy công nhiên phát sinh.

Quân quyền không thể để tùy tiện để người khác nhúng tay, đây là vấn đề có tính nguyên tắc.

Hoặc là có người có thể đánh vỡ nguyên tắc này, nhưng tuyệt đối sẽ không là Liễu Ứng Long.

Ông ta còn không có tư cách này!

“Được rồi, cho dù là tôi không nên xuất hiện ở trong này, vậy anh xuất hiện ở trong này là sao?” Liễu Ứng Long bỗng nhiên thả lỏng, trên mặt lộ ra một tia bí hiểm,“Chẳng lẽ anh cảm thấy nhân vật như tôi rời kinh thành sẽ là một người độc lai độc vãng sao?”

“Nga?” Diệp Khai nghe xong, không khỏi nhíu mày, nhìn Liễu Ứng Long, thấy người này tựa hồ ở trong nháy mắt còn có biến hóa, làm cho người ta có cảm giác như núi cao. Diệp Khai tuy rằng không rõ lắm nhưng chợt thấy lo lắng.

Chẳng lẽ nói, Liễu Ứng Long thật sự không phải một người ở chiến đấu?

Bình luận

Truyện đang đọc