QUAN MÔN


Nhị lão gia tử rõ ràng là yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cảm thấy con cháu Diệp gia vừa mới ra đời tuyệt đối là xinh đẹp nhất.
Nhưng lời này của ông để người khác nghe xong đều cảm thấy buồn cười.
Diệp Khai đi theo sau lưng nhị lão gia tử, tránh sang một bên để Lê thúc cũng nhìn thấy tiểu nha đầu một chút.
Lê thúc cũng phi thường cảm thấy hứng thú bước tới, cũng giống như nhị lão gia tử, vây quanh em bé, nhìn đứa bé hơi híp mắt, trên mặt lộ vẻ cao hứng phi thường.
Nhưng khi nhị lão gia tử quay đầu lại nhìn vào sản phụ, thì có chút giật mình:
- Ah, đây là Trầm Tuyết? Vì sao sinh xong đứa bé lại biến hóa nhiều tới như vậy? Nhìn vào hoàn toàn đã biến dạng, ông không còn nhận ra được nữa rồi!
Diệp Khai nghe xong lời này, ngay lập tức liền vui vẻ, cười đến mức trong bụng như bị rút gân, nhưng lại không dám phát ra thanh âm quá lớn, tránh làm ồn đến em bé.
Hắn dùng một tay che miệng, một tay ôm bụng nửa ngồi trên mặt đất, trên mặt thậm chí cười đến biến hình.
Nhị lão gia tử thật đúng là trời sinh có tế bào hài kịch ah, tùy tiện nói ra một câu có thể làm Diệp Khai cười đến sặc khí, quả nhiên khó lường.
Lê thúc ở một bên nghe xong biểu tình cũng cực kỳ cổ quái, chỉ là định lực thâm hậu không thể làm ra hành động như Diệp Khai, cho nên không dám cười nhị lão gia tử nhưng trong bụng cũng đang cười lớn.
Nhị lão gia tử tự nhiên là không kịp phản ứng, không biết hai người đang làm gì, vì sao Diệp Khai cười như rút gân mà biểu tình của Lê thúc lại như mắc nghẹn.
- Hai người làm sao vậy? Thật kỳ quái…
Nhị lão gia tử gãi gãi đầu, cảm thấy có chỗ nào bất thường nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Phụ nữ trong thời gian mang thai thân hình đều biến hóa thật lớn, cho nên khuôn mặt mập mạp tròn trịa hay dáng người béo phệ, có người thậm chí còn nổi ban tạm thời, cho nên nhị lão gia tử biết có sự biến hóa như thế.
Chỉ là trong tháng qua lão nhân gia cũng gặp qua Diệp Kiến Hoan cùng Trầm Tuyết, cảm thấy tuy bộ dáng của Trầm Tuyết có chút cồng kềnh nhưng người không biến hóa bao nhiêu, vì sao sản phụ trước mắt tuy cũng rất xinh đẹp nhưng lại có hình tượng khác nhau cực lớn như vậy đây?
Nhị lão gia tử chỉ nghe nói khi phụ nữ sinh con phải trả giá thật lớn, chịu thống khổ thật lớn, xương cốt toàn thân cơ hồ như lệch khỏi vị trí, thế nhưng chưa từng nghe nói gương mặt sẽ phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Cho nên khi ông đột nhiên nhìn thấy sản phụ thì có chút phát mộng, trong lòng tự nhủ sinh con thật là đáng sợ, thấy không, cả người Trầm Tuyết đều bị biến dạng như thế.
Ngược lại Diệp Kiến Hoan đang ghé vào sô pha thiêm thiếp, đột nhiên nghe được trong phòng phát ra động tĩnh liền mơ mơ màng màng mở mắt, kết quả thấy được Diệp Khai đang ngồi chồm hổm cười rút gân, Lê thúc đang nghẹn như đi đại tiện, mà vẻ mặt nhị lão gia tử lại khiếp sợ đứng trước giường Tần Như Hinh, giống như là đang nhìn thấy được yêu quái.
- Nhị gia gia, Lê thúc, tiểu Khai, mới sáng sớm mọi người làm sao vậy?
Diệp Kiến Hoan mơ mơ màng màng hỏi.
- Không được, bụng của cháu…thật sự là không nhịn được nữa…
Diệp Khai té chạy ra ngoài, thật vất vả chạy ra hành lang muốn cất tiếng cười to lại cảm thấy có chút không ổn, tranh thủ chạy tới cửa sổ thang lầu mới có thể phát ra được âm thanh.
Cười thêm một lúc mới cảm thấy thoải mái hơn thật nhiều, hắn vuốt vuốt bụng, lại dùng tay xoa xoa gương mặt, hít sâu vài hơi, đợi khi cảm thấy đã thích ứng mới đi trở về.
Mơ hồ nghe được ở cách đó không xa có vài tiểu hộ sĩ đang nhìn hắn xì xào bàn tán.
- Người nọ có bệnh?
- Cảm giác cổ cổ quái quái…
- Có phải trong nhà có người bị bệnh nan y không chịu được đả kích?
- Ai, người nhà của bệnh nhân trong bệnh viện từng gặp nhiều chuyện thế rồi, không khóc lớn thì lại cười to, còn cãi nhau ầm ĩ, mọi người làm việc thời gian lâu thì sẽ thấy.
Một ít hộ sĩ đã nhìn quen cảnh tượng nhân tình thế thái nói với tiểu hộ sĩ.
Diệp Khai cũng không quản tới các nàng, vốn do hắn biểu lộ vẻ quái dị, hành vi ly kỳ, cũng không thể nói người ta đánh giá gì xúc phạm tới hắn.
Hắn quay trở về phòng, chỉ thấy Diệp Kiến Hoan đã thanh tỉnh, đang đứng giải thích với nhị lão gia tử.
Nhìn thấy Diệp Khai trở về, Diệp Kiến Hoan giống như chờ được cứu tinh, liền nói với nhị lão gia tử đang sầm mặt xuống:
- Nhị gia gia, chuyện này để tiểu Khai giải thích với ông…
- Mắc mớ gì tới tiểu Khai?
Nhị lão gia tử mất hứng nhìn Diệp Kiến Hoan quát.
Nhưng ông chợt quay đầu lại nhìn em bé, sau đó giảm thấp thanh âm:
- Quay đầu lại mới thu thập tiểu tử ngươi!
Diệp Khai lôi kéo nhị lão gia tử đi ra khỏi phòng bệnh, Lê thúc nhìn nhìn sản phụ vẻ mặt đang lo lắng, lại ôn hòa nói với nàng:
- Tiểu Tần thị, không cần lo lắng, từ từ dưỡng sức, em bé rất đẹp!
- Đây là Lê thúc, Lê thúc thương bọn anh nhất nhà!
Diệp Kiến Hoan vội vàng giới thiệu với Tần Như Hinh.
- Cảm ơn Lê thúc đã đến thăm cháu.
Tần Như Hinh lần đầu tiên nhìn thấy người của Diệp gia, nhưng không nghĩ tới là gặp được trong phòng sinh, tuy tâm tình bất định nhưng nếu người của Diệp gia đã đến, nàng cũng không cần tiếp tục lo lắng con gái mình không được Diệp gia chấp nhận.
Trên thực tế Tần Như Hinh cảm thấy cho dù chuyện mình sinh con gái bị người ngoài hay biết cũng không sao, chỉ sợ nhất là người của Diệp gia không chịu thừa nhận nha đầu này, nếu là như thế phải gánh vác áp lực gia tộc, chỉ sợ Diệp Kiến Hoan rơi vào hoàn cảnh thật khó xử.
Hiện tại tốt xấu có người của Diệp gia đã tới, đây là một bắt đầu rất tốt, sự tình ngày sau sẽ diễn biến thành bộ dáng như thế nào tự nhiên đã có Diệp Kiến Hoan cùng Diệp Khai đi lo lắng, nàng không có khả năng để quan tâm.
Bên ngoài phòng bệnh, nhị lão gia tử nghe xong Diệp Khai kể lại mới hiểu được chân tướng sự tình này.
- Nhị gia gia cũng biết lúc trước đại ca cho rằng bản thân mình không có đời sau rồi, cho nên tâm tình rất phiền muộn, vì vậy cuộc sống bên ngoài mới rối loạn như vậy, cũng may ông trời chiếu cố, không đến nỗi để cháu đích tôn của Diệp gia chúng ta chặt đứt hương hỏa.
Diệp Khai nói với nhị lão gia tử:
- Lúc ấy Tần Như Hinh mang thai, đại ca còn lo lắng không biết có phải con của mình hay không, buồn bực thật lâu, về sau chị dâu cũng có thai, nhờ đó hắn mới thấy cao hứng lên. Hiện tại con gái của Tần Như Hinh cũng đã sinh ra, con của chị dâu cũng sắp sinh rồi, đây xem như là song hỉ lâm môn đi?
- Chuyện vui thì đúng là chuyện vui, nhưng mấy đứa phải sớm nói rõ tinh tường với ông chứ, khiến cho ông làm ra trò buồn cười như vậy. Ông còn tưởng rằng Trầm Tuyết thực sự biến thành bộ dáng khác biệt như thế!
Sắc mặt nhị lão gia tử chuyển tốt, nhưng đối với việc Diệp Khai không trực tiếp kể lại việc này rõ ràng vẫn còn có chút canh cánh trong lòng, dùng đầu ngón tay chỉ vào trán Diệp Khai nói ra:
- Tiểu tử, có chủ tâm nhìn nhị gia gia xấu mặt có phải hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc