QUAN MÔN


Bất kể là nói như thế nào, Mạnh gia đã có cái mỏ như thế, thời gian sau này không cần lo lắng rồi. cũng là vì điều này, Mạnh Chiêu mới sống vô cùng thoải mái ở thành phố Đông Sơn này, mặc dù là có cơ hội đi khỏi thành phố Đông Sơn đó, hắn cũng chủ động buông tay,
Chính hắn cũng nắm khá rõ tình huống này, năng lực có hạn, có thể ở lại thành phố Đông Sơn làm hoàng đế một phương, thuận tiện lại kiếm chút tiền cũng thấy đủ lắm rồi. Nếu thật sự bắt hắn buông xuống, thế thì sản nghiệp quặng sắt làm cho người ta đỏ mắt như vậy, hắn không thể giữ lại được nữa.
Sau khi thị trấn Khang Thành xảy ra chuyện, Mạnh Chiêu là người đầu tiên nhận được tin tức.
Thằng em vợ Đỗ Thành Lâm sợ quán, liền chạy tới nói cho hắn chuyện này.
Mạnh Chiêu cũng bị chấn kinh luôn, hơn nữa thôn trấn đều bị phá sập, thế thì chết mất bao nhiêu người đây?
Cho dù là Mạnh Chiêu hắn ở thành phố Đông Sơn là một tay che trời, cũng không có khả năng che giấu được những chuyện như thế. Bởi vậy hắn quyết định thật nhanh, lập tức sắp xếp Đỗ Thanh Lâm đi ra ngoài, tránh đầu sóng ngọn gió.
Đợi tới lúc hắn đưa Đỗ Thanh Lâm lên tới tỉnh, ngồi len máy bay bay đi xong, trời đã tối đen rồi. đoán đường này lại từ tỉnh chạy về Đông Sơn, trên đường lại mưa nữa, đi một chút là lại phải ngừng một chút, đến tận giờ mới về tới thành phố Đông Sơn.
Ai biết Mạnh Chiêu vừa mới trở về, liền nghe cấp dưới báo áo lên, nói là vừa sáng sớm nay, công ty Hưng đã bị hai người tự xưng là người của cục cảnh sát trung ương dẫn dầu mang theo hai mươi người cảnh sát của cục cảnh sát thành phố, mang đi niêm phong rồi.
- Chuyện xấu rồi.
Mạnh Chiêu nghe xong, lập tức vỗ đùi nói.
Ngày hôm qua hắn đưa Đỗ Thành Lâm lên tỉnh, đi vội vàng quá, không mang theo bất cứ thứ gì khác, nhất là mấy cái tư liệu ở trụ sở tổng bộ công ty kia. Toàn bộ đều nằm trong két của công ty hết. nếu như nói thật sự bị người nào đó lấy được, thế thì chẳng những chuyện của Đỗ Thành Lâm bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, mà chính bản thân Mạnh Chiêu hắn có chút cổ phần ngầm trong đó cũng sẽ bị lộ ra. Về phần nói quan hệ giữa hắn với Đỗ Thành Lâm lại càng là không thể che đậy được rồi.
Mạnh Chiêu nghĩ tới những điều này, không khỏi rất hối hận, đi sai một bước cờ rồi, làm cho đối phương chiếm được tiện nghi.
Thế những Mạnh Chiêu cũng không quyết định ngồi chờ chết, hắn lập tức gọi điện thoại cho cục tưởng cục cảnh sát Lục Vĩ Phong, để hắn dẫn người đi xử lý chuyện này. Nhất định phải lấy lại quyền khống chế công ty Hưng, nắm lấy trong tay mình.
Lục Vĩ Phong là người một tay hắn dẫn dắt lên, đương nhiên sẽ không có bất kỳ nghi kị nào với Mạnh Chiêu, vì vậy liền mang theo hơn mười tên cảnh sát, lái hơ mười chiếc xe, quy mô ầm ĩ đi thẳng tới tổng bộ của công ty Hưng.
Chỉ là chính bản thân Lục Vĩ Phong cũng không ngời, hắn vừa tới trụ sở tổng bộ của công ty Hưng liền chịu phải sợ chống cự mãnh liệt của người của Diệp Khai. Một hồi phong bao cuối cùng cũng mở màn ở thành phố Đông Sơn.
- Cục trưởng Lục, đối phương phong bế hết cửa vào rồi.
Viên cảnh sát dẫn người đi dọ thám tình hình báo cáo tình huống với Lục Vĩ Phong.
Người của cục cảnh sát trung ương có tới mượn người, Lục Vĩ Phong cũng biết, chẳng qua là lúc đó hắn cũng không biết rõ ràng lắm mục đích của đối phương. Dù sao địa vị của người ta cũng có quyền hạn rất cao, cho dù là mượn mấy người cảnh sát từ chỗ bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải giải thích nguyên nhân với họ.
Lục Vĩ Phong do dự một chút, sau đó liền hạ quyết tâm:
- Nói với mấy người của chúng ta, bọn họ biết rõ nên chọn lựa ra sao.
Nếu như bị hai mươi người cảnh sát mượn tới phản bội, nhưng thế hai người của cục cảnh sát trung ương coi như chẳng làm được việc gì rồi. Đến lúc đó khống chế bọn họ lại trước cũng dễ dàng hơn nhiều nữa rồi.
Chỉ cần làm cho xong chuyện bên phía công ty Hưng, nắm giữ được cục diện, đắc tội với cục cảnh sát trung ương cũng chẳng sao. Dù sao chuyện bọn họ nhúng tay vào việc của địa phương đã không phù hợp rồi. Đã không có chứng cớ gì, cũng chỉ có thể nén giận, không dám để lộ ra ngoài.
Cục cảnh sát trung ương cũng cách nơi này quá xa ròi. Cũng không có khả năng vì mấy chuyện cỏn con như thế mà liều sống mái với Lục Vĩ Phong hắn, như thế hơn phân nửa cũng là chẳng giải quyết được chuyện gì.
Chuyện như thế, Lục Vĩ Phong cũng thấy rất nhiều, đã sớm có biện pháp đối phó rồi.
Nhưng mà hình như hắn đã suy nghĩ quá đơn giản. bởi vì người đi thông truyền rất nhanh liền trở lại:
- Cục trưởng Lục, sự tình có chút phiền toái rồi. Hiện tại không chỉ có hai người của cục cảnh sát trung ương ở đó đâu.
- Chẳng lẽ họ điều người tới rồi sao?
Lục Vĩ Phong có chút kinh ngạc hỏi.
Lần này chuyện đúng là có chút kỳ quái rồi, hắn tuy hiểu rõ công ty Hưng là xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng đã từng uống rượu ăn cơm cùng với tổng giám đốc Đô Thanh Lâm của công ty này rồi. nhưng mà chuyện ở thị trấn Khang Thành, Lục Vĩ Phong cũng có nghe nói một chút, tình huống rõ ràng hắn cũng không thể biết được. Lúc này từ tình huống bên công ty Hưng cho thấy , đoán chừng là chuyện này bị xé to ra rồi.
- Hiện tại có tận sáu người đều là trung cục cảnh sát trung ương, còn có một người rất trẻ. bọn họ gọi là Bí thư Diệp, giống như nói là ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tới điều tra về công ty Hưng. nghe nói sau đó còn có số lượng đông những người của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra sắp tới nữa.
Người đi thông báo nói với Lục Vĩ Phong nói.
- Hít…
Lục Vĩ Phong nghe xong, lập tức hít vào ngụm hơi lạnh.
Chuyện này ngược lại đúng là khó khăn rồi, Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh đã chú ý tới chuyện này, thì không phải là chuyện mà địa phương có thể che chắn được nữa. Hắn tuy rằng là nghe lệnh Mạnh Chiêu tới đây, nhưng tuyệt đối cũng không dám đối nghịch với Ủy ban Kỷ luật Thanh tra. Thời điểm mấu chốt đội ngũ lại làm sai việc thì chính là thất bại thảm hại.
Về phần nói người ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật Thanh tra đó, ít nhất cũng phải là cá bộ cấp phó ban trở lên mới có thể đảm nhiệm được. Từ cấp bậc mà nói thì sẽ không thấp hơn hắn, mà theo tính chất làm việc của đối phương, lại có thể ép hắn gắt gao như thế, dù sao đối phương là đại biểu cho bên trên tỉnh, đương nhiên ý nghĩa là khác nhau rồi.
- Cục trưởng Lục, làm sao bây giờ?
Mấy người thủ hạ đều nhìn về phía Lục Vĩ Phong.
Cục trưởng Lục đã theo chân Chủ tịch thành phố Mạnh lăn lộn bao lâu. Điều này tất cả mọi người đều hiểu rõ, giờ này, khắc này đi theo con đường nào vẫn là phải để cho Lục Vĩ Phong quyết định. Mọi người cũng chỉ là người nghe lệnh mà động thủ thôi.
- Rút lui, chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể tham dự vào. Tôi sẽ báo cáo một chút lên phía Chủ tịch thành phố mạnh.
Lục Vĩ Phong bỗng nhiên cảm thấy bở vì vấn đề của thị trấn Khang Thành mà Mạnh Chiêu đã có chút ngồi không yên.
Địa vị của Chủ tịch Mạnh bất ổn, Lục Vĩ Phong hắn cũng nên quyết tâm đấu tranh anh dũng. Nếu như được chuyện thì đương nhiên sẽ là công lớn, nhưng nếu như thua chuyện thì bản thân hắn sẽ bị liên lụy gặp họa với Chủ tịch Mạnh Chiêu.
Có thể làm được Cục trưởng, cán bộ cấp phó ban, Lục Vĩ Phong đương nhiên biết rõ mọi chuyện nên xử lý ra sao mới có lợi nhất cho bản thân mình. Bởi vậy hắn quyết định từ bỏ kế hoạch xung đột bằng bạo động như ban đầy, quyết định dùng phương pháp đối thoại để giải quyết vấn đề. Nếu như đối phương không nể mặt thì chuyện này coi như xong.
Chỗ phía Mạnh Chiêu, hắn Lục Vĩ Phong cũng có lí do thoái thác. Dù sao cũng không thể đối nghịch với Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh chứ?
Lục Vĩ Phong hắn cũng chẳng có chín cái đầu mà để người ta lúc nào cũng có thể mang đi chém lấy một, hai cái được.
Vì vậy đám cảnh sát đang vây quanh đó liền rut lui, Lục Vĩ Phong tự mình mang theo hai người đi vào trong.
Lúc này, mấy người cảnh vệ lại không ngăn đón, dẫn hắn đi vào gặp Diệp Khai
- Là Bí thư Diệp của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra?
Lục Vĩ Phong thấy Diệp Khai, cảm thấy vị Bí thư Diệp này cũng quá trẻ đi, nhưng cũng vẫn theo đủ quy củ tự giới thiệu bản thân mình;
- Tôi là Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đông Sơn, Lục Vĩ Phong.
- Xin chào, Cục trưởng Lục.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Người của tôi mượn người của ông đi làm chút việc, thật cảm ơn ông.
- Không phải nói là người của cục cảnh sát trung ương làm việc sao? Sao lại trở thành bản án của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra phá rồi?
Lục Vĩ Phong liền bắt lấy lỗ hổng trong câu nói ủa Diệp Khai, lập tức hỏi ngược lại.
- Đều giống nhau thôi. Bản án này, cục cảnh sát trung ương cùng Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh đồng thời phụ trách. Đoán chừng ngày mai hoặc ngày kia, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh Tần Phương Trần cũng sẽ tới đây, chủ trì đại cục.
Diệp Khai đáp lại,
Quả nhiên, Lục Vĩ Phong nghe xong, cảm thấy mình thật sự không thích hợp xen vào trong những chuyện này. Hắn đi theo Mạnh Chiêu cũng là không tệ, nhưng mà với tư cách là cán bộ cảnh sát cấp phó ban, Cục trưởng cục cảnh sát, tính tự chủ vẫn là rất mạnh, không cần phải bán mạng làm việc cho Mạnh Chiêu. Quan hệ giữa bọn ho cũng không tốt tới mức độ đó.
Lúc này nghe xong câu nói của Diệp Khai, Lục Vĩ Phong đã cảm thấy tình hình của vụ án cũng nghiêm trọng hơn nhiều, bản thân hắn lựa chọn lui quân đính là chính xác.
- Chủ tịch thành phố Mạnh của chúng tôi cũng rất chú ý tới chuyện của công ty Hưng, sai chúng tôi tới tiếp nhận. nhưng mà hiện tại, nếu Ủy ban Kỷ luật Thanh tra đã đang thanh tra, thế thì chúng tôi cũng không dám giọng khách át giọng chủ rồi/
Lục Vĩ Phong nói rõ ý đồ của mình, sau đó lại hỏi:
- Tình huống nơi này có phù hợp báo cáo lại với Chủ tịch thành phố Mạnh một câu không?
Diệp Khai nhìn Lục Vĩ Phong, trong lòng tự nhủ người này cũng không ngốc nhỉ, biết rõ mọi chuyện là không thể xen vào. Thoạt nhìn vị Cục trưởng này hình như cũng chỉ có quan hệ bình thường với Chủ tịch thành phố Mạnh Chiêu mà thôi.
- Có thể.
Diệp Khai nói với Lục Vĩ Phong:
- Nhưng mà anh cũng có thể cảnh cáo lão một câu, hiện tại Bí thư Tần Phương Trần đang tọa trấn ở ngay tại huyện Từ Lăng để chỉ huy công tác cứu trợ. Mạnh Chiêu lão vì sao lại không dám xuất hiện, ngược lại lại thấy có hứng thú với công ty Hưng đang dính líu tới vụ án này. Vấn đề trong đó, để cho lão tự hiểu rõ ràng, nên ăn nói sao với lãnh đạo thượng cấp thì tự tính đi.
Lục Vĩ Phong nghe xong, trong lòng tự nhủ quả nhiên khó mà nói. Chủ tịch thành phố Mạnh Chiêu lần này xem như đứng mũi chịu sào rồi.
- Thuận tiện nói cho lão biết một tiếng, Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn đã rất không hài lòng về lão rồi.
Diệp Khai tiếp đó lại nói một câu:;
- không chừng, Bí thư Nhạc Sơn đã đang trên đường đi rồi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tới được thành phố Đông Sơn.
- Bí thư Diệp, tôi sẽ báo lại chuyện này cùng Chủ tịch Mạnh.
Lục Vĩ Phong lập tức nói:
- Không biết tục danh của Bí thư Diệp là gì ạ? Tôi thật sự không quá nắm rõ tình hình của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra.
- Tôi sao, ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành, Diệp Khai. Anh cứ nói thế với Mạnh Chiêu, lão tự nhiên khác biết.
Diệp Khai trả lời lại một câu.
Đợi tới lúc Diệp Khai nói tên ra, Lục Vĩ Phong lập tức cũng biết được hắn là ai.
Bởi vì chuyện phổ biến chế độ trong sạch hóa tài khoản bộ máy chính trị, thanh danh của Diệp Khai đã trở nên rất lớn rồi. Nhưng mà có rất nhiều người chỉ nghe tiếng thôi chứ không biết mặt hắn, cho nên mới không biết hình dáng hắn ra sao.
Lúc này Lục Vĩ Phong nghe thấy tên Diệp Khai xong, liền liên tưởng ngay tới Diệp Khai đó.
- Hóa ra là Bí thư Diệp ngài. Tôi là ngưỡng mộ ngài đã lâu.
Lục Vĩ Phong biểu thị ra kính ý, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Mạnh Chiêu, báo cáo lại việc bên này.

Mạnh Chiêu buông điện thoại xuống xong, cảm thấy có chút thất hồn lạc phách/
- Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Bao nhiêu lâu sau, Mạnh Chiêu mới thì thào lẩm bẩm.
Nếu như là người khác chủ sự, cm cảm thấy mình còn có thể dùng mạng lưới quan hệ nhiều năm của mình, cùng với chút ảnh hưởng từ trên tỉnh Hà Đông mà lung lạc, vẫn có thể đối phó được. Ít nhất đối phương cũng phải vuốt mặt nể mũi, sợ ném chuột vở bình, nương tay một chút.
Thế nhưng Diệp Khai thì lại khác. Hắn ta tuổi trẻ còn không nói, bên phía tinh Hà Đông cũng chẳng phải chịu bất cứ ràng buộc nào. Mình có muốn để cho hắn chịu thua cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. mà bây giờ thời gian đã cấp bách lắm rồi, chứng cớ lại bị Diệp Khai hống chế, chỉ cần làm rõ quan hệ bên trong, vậy thì bản thân Mạnh Chiêu hắn sẽ không thoát được.
Mạnh Chiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Diệp Khai bất luận thế nào cũng không có khả năng tha cho hắn lần này.
- Lần trước nếu không có chuyện đối đấu với hắn ở thủ đô thì tốt rồi, ít nhất còn có chút tình cảm giữa hương khói đồng liêu. Hiện tại thì tốt rồi, triệt để không còn chút đường lui nào nữa.
Trong lòng Mạnh Chiêu ai thán một tiếng, mà bắt đầu suy nghĩ bản thân hắn phải làm sao đẻ thoát được chuyện này đây.
Theo tình hình trước mắt cho thấy, Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lục Vĩ Phong đã rút lui rồi, đối mặt với thường ủy Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành, cán bộ cấp trưởng ban như Diệp Khai, Lục Vĩ Phong không dám lỗ mãng, trừ phi hắn không còn cần chức quan đó nữa.
Huống chi theo như lời nói của Diệp Khai, sau đó Bí thư Tần Phương Trần cũng tới thành phố Đông Sơn rồi, áp lực như thế Lục Vĩ Phong không thuận tay bán đứng Mạnh Chiêu hắn coi như là phúc hậu rồi, chứ làm sao có thể xông tới trước hứng đòn cho hắn được.
Mạnh Chiêu lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn mà giống như đã già đi mười mấy tuổi vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc