THẦN Y XUẤT CHÚNG

“Đù, Hoàng Hách, cậu đúng là mặt dày, nghĩ đi đâu thế?”, tuy Nhị Ngưu chất phác, nhưng lúc này cũng biến sắc, nhìn Hoàng Hách bằng vẻ mặt khinh bỉ.  

“Chẳng phải là anh nói sao?”, Hoàng Hách vẫn cảnh giác nhìn Nhị Ngưu, giữ khoảng cách với Nhị Ngưu.  

“Đậu, ông đây cũng thích phụ nữ”, Nhị Ngưu nói với vẻ mặt hạn hán lời: “Hoàng Hách, tôi là người đã có bạn gái đó”.  

Hoàng Hách nhìn Nhị Ngưu, trên mắt hơi do dự: “Vậy câu anh nói vừa nãy là có ý gì?”.  

Nhị Ngưu câm nín nhìn Hoàng Hách, tức tối nói: “Ý tôi là tôi muốn nhận cậu làm thầy, học y thuật của cậu. Nhưng bây giờ tôi phải suy nghĩ lại, đi theo một người tư tưởng không trong sáng như cậu chắc chắn tôi sẽ bị dạy hư mất”.  

“Hừ, thôi đi”, trong lòng Hoàng Hách cũng thả lỏng không ít: “Tôi không nghĩ lệch đi không được mà, vừa nãy ánh mắt anh nhìn tôi thực sự quá gian”.  

Ngừng một lát, Hoàng Hách tiếp tục nói: “Nhận thầy thì thôi khỏi, giờ tôi cả đống việc, không có thời gian nhận đồ đệ”.  

Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, trong mắt Nhị Ngưu lộ vẻ tiếc nuối. Tiếp xúc mấy lần với Hoàng Hách, y thuật tuyệt diệu của Hoàng Hách đã sớm chinh phục anh ta, người yêu y thuật như anh ta khâm phục Hoàng Hách từ tận đáy lòng.  

Nhưng mà Nhị Ngưu cũng là người phóng khoáng, ngay lập tức gãi đầu nói: “Không bái sư thì không bái sư, Hoàng Hách, dù sao thì sau này tôi cũng đi theo cậu”.  

“Tùy anh”, Hoàng Hách cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Nhị Ngưu, cũng không để ý. Anh nhìn Nhị Ngưu thuận mắt, cũng không ngại truyền dạy một vài y thuật cho Nhị Ngưu.  

Nhị Ngưu thấy Hoàng Hách đồng ý thì trong mắt cũng ánh lên sự hưng phấn.  

Nhưng sau đó, suy nghĩ của anh ta lại trở về nồi canh trước mặt.  

“Hoàng Hách, canh thế này đúng là phải gọi là đồ thánh, không những ngon mà còn có tác dụng cực tốt cho sức khỏe, nếu không quảng cáo, thì thật là đáng tiếc”, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách, hơi do dự nói: “Cho nên tôi định quảng cáo loại canh này, cho vào thực đơn, để nhiều người có thể uống hơn nữa”.  

Hoàng Hách nghĩ một lúc cũng gật đầu nói: “Cũng tốt, vừa nãy uống một bát như vậy tôi cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều sảng khoái, thứ thế này đương nhiên phải quảng cáo, cũng coi như là tạo phúc cho người dân”.  

“Thật sao?”, trên mặt Nhị Ngưu tràn ngập vui mừng: “Cậu đồng ý rồi”.  

Hoàng Hách buồn cười nói: “Canh này là anh nghiên cứu ra, đương nhiên là do anh quyết định, tôi đồng ý hay không có liên quan gì đâu”.  

“Không đúng”, Nhị Ngưu chợt sốt ruột: “Hoàng Hách, cậu đừng nói linh tinh. Nếu không phải cậu loại bỏ chất độc trong canh thì canh này sao có thể ra đời được, canh này coi như là đồ hai chúng ta cùng nghiên cứu ra”.  

Nói rồi, Nhị Ngưu hơi suy nghĩ, nói: “Thế này đi, sau này lợi nhuận của quán cơm này tôi chia cho cậu 70%”.  

“Bảy mươi phần trăm”, Hoàng Hách kinh ngạc nhìn Nhị Ngưu, không ngờ người đàn ông này thế mà lại hào phóng như vậy. Nhưng anh vẫn không muốn kiếm lợi của người khác, ngay lập tức nói: “Nhị Ngưu, không có việc anh nghiên cứu ra trước thì tôi cũng không thể cải thiện canh này, nếu tôi lấy 70% thì chẳng phải là chiếm lợi của anh sao?”.  

“Thế này đi, chúng ta chia đôi”.  

Hoàng Hách nói xong Nhị Ngưu sốt ruột ngay: “Hoàng Hách, thế không được đâu, canh này có thể ra đời cậu có tác dụng mang tính quyết định, không được, phải là cậu bảy tôi ba”.  

Hoàng Hách hơi buồn cười, dứt khoát đanh mặt: “Nhị Ngưu, chẳng phải anh muốn nhận tôi làm thầy sao?”.  

“Đúng”, Nhị Ngưu vội vàng gật đầu.  

“Mặc dù tôi không nhận anh, nhưng anh có nghe lời tôi không”, Hoàng Hách giả vờ tức giận nói.  

“Nghe chứ, Hoàng Hách, cậu nói gì tôi làm cái đó, chỉ cần có thể theo bên cạnh cậu”, Nhị Ngưu vội vàng nói, tỏ vẻ trung thành.  

“Thế là được rồi”, Hoàng Hách bực dọc nói: “Tôi nói đôi thì là chia đôi, sao nào lời tôi không có tác dụng rồi sao?”.  

“Không, không, không”, Nhị Ngưu liên tục xua tay: “Chia đôi thì chia đôi, cậu nói gì thì là thế”.  

Hoàng Hách hài lòng gật đầu, nhìn dáng vẻ thật thà của Nhị Ngưu, trong lòng cũng hơi ấm áp. Như anh không muốn chiếm lợi của Nhị Ngưu, Nhị Ngưu cũng không muốn chiếm lợi của anh. Người như vậy đáng kết bạn.  

Nghĩ một lúc, Hoàng Hách đột nhiên nói: “Nhị Ngưu, anh có từng nghĩ mở rộng việc làm ăn của quán không?”.  

“Cái gì?”, Nhị Ngưu gãi đầu khó hiểu hỏi: “Mở rộng kiểu gì?”.  

“Thực ra chúng ta đã có canh này rồi, ngang bằng có ưu thế mà người khác không có. Nếu canh này mang lên bàn ăn thật, thì quán chúng ta chắc chắn sẽ đắt hàng, lúc ấy cửa tiệm này có lẽ sẽ có vẻ nhỏ”, Hoàng Hách phân tích: “Có thể tìm một chỗ to hơn, mở lại nhà hàng này không?”.  

Nhị Ngưu nghe lời Hoàng Hách nói, trong mắt cũng có vẻ dao động. Nhưng nghĩ một lúc, anh ta vẫn lắc đầu, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Hoàng Hách này, tôi cũng không phải chưa từng nghĩ những việc này, nhưng những việc này cần số vốn khổng lồ, giờ tôi vừa tiếp quản quán này, đào đâu ra tiền chứ”.  

Nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt Nhị Ngưu, Hoàng Hách mỉm cười: “Nhị Ngưu, tôi cũng không lấy không 50% cổ phần của anh. Thế này đi, tiền thuê mặt bằng và tiền cần thiết cho công tác ban đầu giao cho tôi. Chỉ cần anh chuyên tâm kinh doanh tốt quán này là được”.  

“Cậu có cách?”, Nhị Ngưu khá là không dám tin nhìn Hoàng Hách: “Đó là một khoản vốn cực lớn đó, cậu có tiền không?”.  

“Tiền không phải vấn đề”, Hoàng Hách cười một cách bí hiểm: “Nhị Ngưu, anh nhanh chóng chọn chỗ, cố hết sức chọn chỗ tốt. Nhà hàng của chúng ta hoặc là không mở, đã mở thì phải mở tốt nhất, như vậy mới không phụ cái vị ngon của canh này”.  

Nói rồi, Hoàng Hách lại đổ cho mình một bát canh, hài lòng uống cạn.  

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Hách, Nhị Ngưu cũng quyết tâm: “Được, Hoàng Hách nếu cậu đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi cũng sẽ không khiến cậu thất vọng”.  

“Ừ”, hài lòng gật đầu, Hoàng Hách tiếp tục nói: “Canh này ngon vật, dù là thần tiên uống cũng lưu luyến quên về, say đắm mê muội, chi bằng gọi là Canh Tiên Say đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc