Dưới sức đốt liên tục của củi, nhiệt độ của lò luyện đan dần dần tăng lên.
Dần dần, lò luyện đan phát ra những tiếng “rầm rầm”. Đây là tiếng ầm vang khí lưu do cấu tạo đặc biệt của lò luyện đan tạo nên. Một khi khí lưu phát ra những tiếng ầm vang, cũng chứng tỏ lò luyện đơn đã làm xong công việc làm nóng lò, tiếp theo đó, là có thể chính thức bắt đầu luyện chế rồi.
Cường Thân Thang lần này Hoàng Hách luyện chế ra, thực ra không phức tạp gì lắm, chỉ cần nắm được trọng lượng của mỗi loại thuốc và thứ tự cho thuốc vào, thì ai cũng đều có thể luyện chế ra được.
Dùng một miếng giẻ dày bọc lấy nắp của lò luyện đan, Hoàng Hách mở nắp lò luyện đan ra một chút. Sau đó một luồng khí nóng rực trào ra, may mà Hoàng Hách đã chuẩn bị từ trước, nên trước khi khí nóng trào ra anh đã né đầu sang một bên, nên lúc này không bị khí nóng phun trúng.
Bốc một nhánh Lão Sơn Sâm, Hoàng Hách đặt vào tay ước lượng, như thể đang cảm nhận trọng lượng Lão Sơn Sâm vậy. Sau đó Hoàng Hách lấy một chiếc kéo, cắt nhánh Lão Sơn Sâm thành hai phần, lấy phần có trọng lượng lớn hơn ném vào bên trong lò luyện đan, phần còn lại cẩn thận cất vào chỗ cũ.
Sau đó, lần lượt từng loại thuốc khác được Hoàng Hách cho vào bên trong lò luyện đan, trọng lượng của mỗi loại thuốc đều được Hoàng Hách căn chỉnh rất nghiêm khắc, không nhiều hay ít hơn dù chỉ một xíu.
Từng loại thuốc lần lượt được thả vào, bên trong lò luyện đơn lần lượt tỏa ra những mùi rất kỳ lạ. Mùi lại nếu nói là thơm thì lại hơi có chút khó ngửi, nếu nói không thơm thì khi người ta ngửi vào lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đậy lại nắp của lò luyện đan, Hoàng Hách liền chìm trong chờ đợi. Nhưng quá trình chờ đợi này cũng không được lơ là chút nào, Hoàng Hách phải chú ý vào lửa ở phía dưới lò luyện đan, để tránh lúc lửa quá to lúc lại quá nhỏ. Nếu lửa quá lớn, thuốc bên trong lò sẽ không chịu được nhiệt độ cao rồi sẽ bị cháy, ảnh hưởng rất lớn đến dược tính. Nếu lửa yếu, dược tính bên trong thuốc sẽ không thể tiết ra được hoàn toàn, hiệu quả của thuốc trong Cường Thân Thang sẽ không đủ.
Khoảng một tiếng sau, Hoàng Hách đột nhiên đứng lên. Anh lại mở nắp của lò một lần nữa, và sau đó, một chậu nước lạnh được chuẩn bị từ trước được Hoàng Hách đổ vào bên trong lò.
“Ào!”.
Nước lạnh được đổ vào, một luồng khí trắng bốc mạnh lên, ngay lập tức khiến toàn bộ mật thất trở nên mờ mịt.
Hoàng Hách nhanh chóng đạy nắp lại, sau đó lấy vài thanh củi nhét vào đống lửa, để lửa lập tức bốc cháy mạnh hơn.
“Ục ục ục!”.
Lửa cháy rực, bên trong lò luyện đơn cũng phát ra âm thanh ục ục, đó là vì nước lạnh vừa đổ vào đã sôi rồi.
Hoàng Hách không quan tâm, ngược lại thần sắc của anh trở nên vô cùng nghiêm túc. Đến bước này mới là khâu quan trọng nhất trong việc luyện chế Cường Thân Thang. Nước sạch trộn với thuốc, lợi dụng độ nóng của lửa khiến dược lực bên trong thuốc đều dung hòa vào nước sạch, tình trạng dung hòa càng tốt thì tác dụng của Cường Thân Thang càng mạnh.
Hoàng Hách liên tục cho củi vào, nếu có người lúc này nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Hoàng Hách như thể một người máy biết tính toán kỹ lưỡng, kiểm soát lửa phía dưới lò luyện đan từ đầu đến cuối đều ở một cường độ cố định.
“Ục ục ục!”.
Âm thanh bên trong lò luyên đơn càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy được nữa.
Đến lúc này, Hoàng Hách cũng thở phào. Đến bước này rồi, Cường Thân Thang coi như đã luyện chế thành công.
Nhanh chóng bỏ củi đang cháy ra khỏi lò, Hoàng Hách nhẹ nhàng ngồi sang bên cạnh chờ lò luyện đan nguội lại. Lò luyện đan lúc này đã bị đốt quá lâu, nhiệt độ vô cùng cao, Hoàng Hách không dám sờ vào.
Hơn nữa, quá trình chờ lò luyện đan nguội lại cũng có một ý nghĩa rất đặc biệt. Giống như cơm chín rồi nhưng hâm thêm một lúc nữa vậy, trong quá trình nguội lại của lò luyện đan, Cường Thân Thang bên trong cũng không ngừng tích lũy dược tính bên trong, khiến dược tính càng dễ được hấp thụ hơn.
Lại nửa tiếng trôi qua, Hoàng Hách lúc này mới đứng dậy mở nắp lò ra.
Đúng lúc Hoàng Hách mở nắp lò ra, một mùi khó chịu sộc ra từ bên trong lò luyện đan. Vừa ngửi thấy mùi khó chịu này, Hoàng Hách suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo.
“Mùi kinh thế không biết!”, Hoàng Hách nhếch miệng chửi thầm một câu. Nhưng chửi là việc của chửi, động tác của Hoàng Hách thì không hề do dự. Chỉ thấy tay anh thò vào bên trong lò, như thể đang lấy thứ gì vậy.
Một lúc sau Hoàng Hách đưa tay ra. Trên bàn tay anh là một cục to đặc sệt như cao màu đen nâu. Cục cao này to bằng quả bóng đá, được Hoàng Hách cầm trong tay nhưng không hề dính tay.
Nhưng cục dạng cao này vừa ra khỏi lò, mùi khủng khiếp đó lập tức tràn ra khắp căn mật thất.
“Tác dụng của thuốc trong Cường Thân Thang này tuy rất mạnh, nhưng mùi thì khủng khiếp thật. Cũng không biết mấy thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa kia có chịu được không nữa!”, miệng Hoàng Hách nhếch lên một nụ cười quỷ quái.
Sau đó, anh cho cục màu đen này vào trong chiếc bình đã chuẩn bị sẵn và đậy lại, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi lại bắt đầu luyện chế.
...
Ông Liễu và ông Trương đợi ở bên ngoài mật thất cả một đêm trời. Một đêm này, hai ông già không chợp mắt chút nào. Bọn họ đánh cờ, ánh mắt lúc này nhìn về phía cánh cửa ngầm. Thế là một ván cờ từ tối đánh đến hôm sau vẫn chưa xong.
“Ông già kia, ông nói xem thằng nhóc Hoàng Hách rốt cuộc có luyện ra được không?”, ông Liễu cảm thấy không yên nên hỏi: “Sao cả tối mà không có chút động tĩnh gì thế nhỉ?”.
“Vì sao lại phải có động tĩnh?”, ông Trương ngước mắt lên hỏi ngược lại: “Không có động tĩnh chứng tỏ Hoàng Hách luyện chế khá là thành công”.