Cao thủ hạng nhất, thì chính là võ giả đột phá được tầng ba của chân khí, đi vào tầng bốn chân khí. Người như vậy, đã có thể phóng thích chân khí ra khỏi cơ thể rồi.
Còn luồng sức mạnh vừa rồi Hoàng Hách cảm nhận được, chắc chắn là do vị khách không mời mà đến này gây ra. Hoàng Hách dường như có thể khẳng định một trăm phần trăm vị khách không mời này tuyệt đối là một cao thủ hạng nhất! Tuy không biết thực lực cụ thể của đối phương, nhưng với võ lực mà Hoàng Hách có được lúc này, vẫn chưa thể là đối thủ của đối phương.
Lúc này, tâm trí Hoàng Hách không ngừng lưu chuyển, suy nghĩ đối sách ứng phó với địch. Nếu anh đoán không nhầm, sau khi đối phương văng ngã anh, chắc chắn sẽ ra một đòn chí mạng, nhanh chóng giết chết anh.
Nhưng cú tấn công anh dự đoán đã không xảy ra, sau đó là một tiếng hét chói tai vang lên!
“Phụ nữ”, nghe thấy tiếng hét này, Hoàng Hách không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ vị khách không mời này lại là một phụ nữ! Hoàng Hách không thể nhớ ra nổi từ khi nào anh lại đắc tội với một người phụ nữ là cao thủ hạng nhất.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hách bất giác ngẩng đầu lên, muốn nhìn về phía người phụ nữ đó.
Chỉ thấy một thân hình xinh đẹp đang đứng trước mặt Hoàng Hách, trên người là một bộ âu phục váy ngắn, nếu không phải Hoàng Hách biết cô ta là một cao thủ hạng nhất, anh chắc chắn sẽ cho rằng đây chỉ là một cô nhân viên văn phòng sexy mà thôi.
Còn mặt của người phụ nữ này, Hoàng Hách lại không nhìn thấy, chỉ vì không biết vì sao người phụ nữ này đang cố dùng tay che đi khuôn mặt của mình, giữa các ngón tay không nhìn thấy một chút kẽ hở nào.
Nhưng, vì sao lại phải che mặt chứ, lẽ nào mình có điểm gì đáng xấu hổ sao.
Trong lòng Hoàng Hách sững sờ, một giây sau, anh nổi hết da gà: “Ôi vãi!”.
Lúc này, Hoàng Hách mới nhớ ra là anh đang không mặc gì hết. Vừa rồi từ trong chậu tắm đi ra, vì cho tiện nên anh còn không mặc cả quần trong. Vừa rồi vì căng thẳng quá nên Hoàng Hách lại quên mất chuyện này.
Bị người phụ nữ này ném văng ngã chổng vó dưới đất, Hoàng Hách lúc này đang trong tư thế sõng soài, những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể đều lộ rõ mồn một, chẳng trách người phụ nữ này lại hét to lên như vậy.
“Này, chị ơi!”, Hoàng Hách bất giác nói lên: “Rốt cuộc chị là ai thế?”.
Vì cảnh giác nên Hoàng Hách không hề manh động, chỉ đứng lên và giữ một khoảng cách nhất định với người phụ nữ này.
“Đồ dê xồm, sao không mặc quần áo chứ?”, người phụ nữ hét to lên, trong giọng nói đầy sự tức giận.
“Ha ha, buồn cười thật, đây là nhà tôi, tôi mặc quần áo hay không lại cần chị phải đồng ý sao?”, Hoàng Hách hắng giọng một tiếng rồi phản bác: “Còn chị, lén lút cạy cửa nhà người ta là có mục đích gì?”.
“Lưu manh, dê xồm, tao không nói chuyện với mày!”, ai ngờ người phụ nữ này lại không trả lời câu hỏi của Hoàng Hách, nhỏ giọng chửi hai câu rồi quay người chạy ra cửa. Từ đầu đến cuối, hai tay của cô ta đều bịt mắt, khiến Hoàng Hách không nhìn thấy tướng mạo của cô ta.
“Người phụ nữ này sao vậy nhỉ?”, Hoàng Hách sững sờ giây lát, trong đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Sao lại cứ thế mà đi nhỉ, lẽ nào cô ta không phải đến xử anh sao, hoặc cô ta đến chỉ vì muốn ăn trộm đồ, sao có chuyện đó được! Một cao thủ cấp một sao có thể đến chỗ của anh để lấy cắp đồ chứ!
Nhưng người phụ nữ này, dáng người cũng ngon đấy chứ!
Hoàng Hách vẫn nghĩ về cái ý đồ đen tối này, rõ ràng cái cảm giác nguy hiểm trong lòng vừa rồi đã tiêu tan hết.
Đóng cửa lại, Hoàng Hách cũng không có gì làm, thế là đem luôn ba bình thủy tinh đựng đầy Cường Thân Thang còn lại cho vào trong nhà tắm. Anh định hôm nay sẽ hấp thụ hết toàn bộ số Cường Thân Thang còn lại, dù sao dùng "Nhục Thân Cửu Luyện" hấp thụ tốc độ vô cùng nhanh, nửa tiếng là xong một bình, hấp thụ hết ba bình cũng chẳng hết mấy thời gian. Đương nhiên, bình Cường Thân Thang thứ ba Hoàng Hách chỉ dự phòng thôi. Anh đã hấp thụ hai bình rồi, nếu không có gì xảy ra, hấp thụ hai bình nữa là đạt đến cực hạn.
Còn về sự đau đớn khi dùng "Nhục Thân Cửu Luyện" để hấp thụ Cường Thân Thang thì Hoàng Hách lại không lo lắng nhiều. Lần đầu tiên đều kiên trì được, Hoàng Hách còn sợ lần thứ hai, lần thứ ba sao?
Thay bỏ nước trong chậu tắm, Hoàng Hách thuần thục đổ hết một bình Cường Thân Thang vào. Sau đó anh cắn răng, bước vào trong chậu tắm.
“Ơ”, Hoàng Hách lập tức cảm thấy có gì đó khác thường. Lần này ngâm mình trong làn nước được hòa tan Cường Thân Thang, thế mà lại không gây cho Hoàng Hách nhiều đau đớn gì, nhưng cảm nhận kỹ thì dược lực tác động lên kinh mạch trong cơ thể vẫn không hề suy giảm, chắc không phải do sự hấp thụ Cường Thân Thang của cơ thể anh đã trở nên kém hơn.
“Có lẽ là vì vừa rồi mình đã trải qua cơn đau đớn mãnh liệt hơn thế này, cho nên sự đau đớn lúc này đối với mình mà nói chỉ như mưa phùn thôi”, Hoàng Hách liếm môi, trong mắt lộ ra một vẻ điên cuồng.
“Nhục Thân Cửu Luyện, mở ra!”, ngay lập tức, Hoàng Hách hét nhẹ một tiếng, sau đó công pháp của "Nhục Thân Cửu Luyện" liền mở ra, lỗ chân lông của Hoàng Hách lại một lần nữa mở ra, tiến hành lực hút mạnh mẽ.
Một lúc sau, toàn bộ dược lực trong Cường Thân Thang lại một lần nữa nhanh chóng được Hoàng Hách hấp thụ vào cơ thể, cơn đau đớn kịch liệt lại một lần nữa tấn công vào mỗi một tế bào của Hoàng Hách.
“Hự”.
Hoàng Hách kêu nhỏ một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên nhăn nhó.
“Ha ha, lần đầu còn nhịn được, tao lại sợ mày lần hai chắc?”, trong mắt Hoàng Hách lóe ra một tia sáng. Anh cắn răng, hai tay nắm chặt lấy thành chậu tắm, lúc lại chống cự từng cơn đau dữ dội ập đến.