Hoàng Hách đương nhiên không biết Cường Thân Thang của mình trên giang hồ lại gây nên chấn động như vậy.
Anh lúc này đang bận lợi dụng Cường Thân Thang để mở rộng kinh mạch của mình. Lúc này, đã là bát Cường Thân Thang thứ hai rồi.
“Haiz, tốc độ này thực sự hơi chậm!”, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ bất lực. Là ai đi nữa, khi phải ngâm mình trong làn nước vô cùng thối này trong một hai ngày đều sẽ cảm thấy chán nản. Nhất là người mới bắt đầu tu luyện như Hoàng Hách, càng không chịu được sự buồn tẻ của việc tu luyện. Bình thường ngồi khoanh chân tu luyện thì không nói, nhất là khi tu luyện “Trường Sinh Tiên Kinh”, trong chớp mắt đã qua luôn một ngày, rõ ràng không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian. Nhưng lúc này, mỗi giây mỗi phút của Hoàng Hách đều phải giữ sự tỉnh táo, ban đầu còn đỡ, thời gian lâu rồi tự nhiên sẽ cảm thấy chán nản.
“Nếu có cách giải khuây thì tốt biết mấy”, trong lòng Hoàng Hách nghĩ thầm. Lúc này, anh thậm chí có suy nghĩ cho chậu tắm ra phòng khách, vừa tắm vừa xem ti vi, nhưng nghĩ xong thì Hoàng Hách cũng từ bỏ ý định đó luôn, xem ti vi tuy có thể giải khuây được, nhưng lại phân tán sự chú ý của Hoàng Hách, sẽ khiến cho tác dụng của Cường Thân Thang không thể dung hòa tốt vào trong cơ thể được.
Đột nhiên, ánh mắt Hoàng Hách lóe lên, một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu anh.
Cường Thân Thang không những có thể làm mạnh kinh mạch, khi ngâm mình trong thuốc còn gây ra sự đau đớn không hề nhẹ, cảm giác đau đớn này cũng sẽ khiến cho cơ thể Hoàng Hách càng rắn chắc hơn trong một mức độ nhất định.
“Dù sao cũng phải làm mạnh cơ thể, chi bằng thử “Nhục Thân Cửu Luyện”, xem xem tu luyện trong khi tắm thuốc có tác dụng gì không”, nghĩ vậy, trong đầu Hoàng Hách đột nhiên hiện ra nội dung của “Nhục Thân Cửu Luyện”.
Ý niệm của Hoàng Hách xuất hiện, anh bắt đầu làm theo phương pháp được giới thiệu trong nội dung đó.
Ngay lập tức, Hoàng Hách liền cảm thấy tế bào trong cơ thể mình đều động đậy, các lỗ chân lông khắp cơ thể đều mở ra, dường như trở thành các lỗ đen nhỏ xíu, tỏa ra một lực hút vô cùng lớn.
“Ôi mẹ ơi, sao lại thế nhỉ!”, trong lòng Hoàng Hách thắt lại, một cảm giác nguy hiểm cực lớn ập đến.
Quả nhiên, khi lỗ chân lông mở ra, lượng lớn dược lực của Cường Thân Thang lập tức chảy vào trong cơ thể của Hoàng Hách. Cơ thể của Hoàng Hách như một miếng bọt biển khô vậy, ngay lập tức được dược lực mạnh mẽ lấp đầy, nước thuốc vừa được điều chế xong thế mà lại trở nên vô cùng loãng, như thể đã ngâm cả một ngày, Hoàng Hách vừa làm như vậy một cái, thế mà lại hấp thụ hết luôn toàn bộ dược lực của một bát Cường Thân Thang.
Vốn dĩ, tốc độ hấp thụ dược lực của Cường Thân Thang của con người sẽ không quá nhanh, dược lực của một bát Cường Thân Thang cần một ngày mới có thể hấp thụ hết. Một mặt là vì sự hạn chế của cơ thể, dược lực muốn đột pháp làn da xâm nhập vào cơ thể cũng không dễ dàng, mặt khác, đây cũng là một sự tự vệ của cơ thể, vì khi dược lực của Cường Thân Thang được hấp thụ, sẽ sản xinh ra một sự đau đớn mãnh liệt, nếu một lúc hấp thụ quá nhiều, sự đau đơn đó e rằng sẽ có thể khiến cho một người đau đớn mà chết ngay lập tức.
“Vãi, chơi quá đà rồi!”, trong lòng Hoàng Hách vội vàng chửi thề một câu, ngay lập tức, một cơn đau đớn thấu trời ập đến, khiến Hoàng Hách suýt nữa thì ngất đi.
“Đau quá!”, Hoàng Hách lúc này, dường như cảm thấy cả người anh giống như bị rơi xuống lò thiêu của địa ngục vậy, khắp người đau đớn như bị hàng nghìn con dao cứa, thậm chí anh còn cảm nhận được làn da của mình vì không chịu được cơn đau mãnh liệt này nên đã không ngừng nứt ra, cảm giác tuyệt vọng đó khiến trong lòng Hoàng Hách dấy lên một sự hối hận mạnh mẽ.
“Ai bảo mày ngu, giờ thì chết rồi chứ!”, trong lòng Hoàng Hách không ngừng tự chửi rủa bản thân, trong lòng anh lại cuống cuồng nghĩ cách để đối phó. Nhưng cho dù anh có tìm tất cả kiến thức trong Y Tiên Truyền Thừa, cũng không thể tìm được bất kỳ cách nào có thể thoát khỏi khó khăn lúc này.
“Ai làm thì người đó chịu! Nếu là do "Nhục Thân Cửu Luyện" gây nên thì tao sẽ xem xem rốt cuộc mày có hại tao không!”, ngay lúc đó, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên kiên định một niềm tin, một người đã hết cách như anh chỉ có thể gửi niềm hi vọng vào tên đầu sỏ gây chuyện "Nhục Thân Cửu Luyện" này thôi.
Khi Hoàng Hách vận phương pháp hành công của "Nhục Thân Cửu Luyện", một luồng khí lạnh mát đột nhiên dâng lên từ phần sâu nhất của cơ thể. Có luồng khí lạnh mát này kích thích, đầu óc Hoàng Hách lập tức trở nên tỉnh táo không ít, cảm giác hôn mê cũng tan biến ngay lúc đó.
“Mẹ nó chứ, ông trời ơi ông đang chơi tôi đấy à!”, lúc này, Hoàng Hách hận thấu xương cái người đã tạo ra "Nhục Thân Cửu Luyện". Sự đau đớn đó mà ngất đi thì coi như xong, nhưng sau khi vận hành "Nhục Thân Cửu Luyện", thế mà không ngất được nữa, ngược lại cảm giác đau đớn càng mãnh liệt hơn, đây chẳng phải đang cố tình trêu ngươi anh sao?
“Mẹ kiếp, tao không tin là mày có thể làm tao đau đến mức chết!”, Hoàng Hách cắn răng, trong lòng dấy lên vẻ quật cường. Khi một người không còn bất kỳ đường lui nào nữa, thì sẽ chỉ đi theo hai con đường này. Một là, tuyệt vọng và sụp đổ hoàn toàn, hai là vượt qua tất cả, đánh một trận tử chiến.
Mà trạng thái lúc này của Hoàng Hách, chính là đã chuẩn bị để đánh một trận tử chiến.
“Á!”.
“Á!”.
“Á!”.
Trong chậu tắm, Hoàng Hách đau đớn gằn giọng kêu lên, làn da anh đỏ bừng, như một con tôm bị luộc chín. Cơ bắp khắp người căng lên, từng múi cơ bắp cứng như đá vậy. Đến bản thân Hoàng Hách cũng không biết, không biết từ lúc nào cơ bắp của anh thế mà lại trở nên cứng rắn như vậy.