THẦN Y XUẤT CHÚNG

Lại tu luyện một thời gian, củng cố lại cảnh giới lúc trước. Trời đã sáng từ bao giờ. Hoàng Hách xuống khỏi giường của Tô Lệ, vươn vai, giãn cơ bắp đã cứng đờ lại vì tu luyện.  

Thăng cấp lên ngự khí tầng 2, thần khí của Hoàng Hách cũng tăng lên gấp bội, tinh thần lúc này rất sung mãn.  

Anh không vội vàng rời khỏi phòng Tô Lệ, mà cẩn thận nhìn quanh một vòng.  

“Nữ tặc tối qua rốt cuộc là tìm thứ gì vậy?”, Hoàng Hách vừa nhìn, vừa nghĩ thầm. Có điều, nhìn thấy phòng Tô Lệ không có gì khác thường, Hoàng Hách cũng bất giác lắc đầu, đi ra khỏi phòng.  

Dù sao cũng là phòng của Tô Lệ, Hoàng Hách không thể lục lọi tìm kiếm giống nữ tặc hôm qua được. Nếu như Tô Lệ thực sự có bí mật, cô không nói với anh, nhất định là không muốn anh biết, cho nên Hoàng Hách cũng không muốn tìm hiểu sâu về bí mật của cô. Nếu như Hoàng Hách thực sự muốn tìm bí mật của Tô Lệ, anh có  thể sử dụng khả năng thấu thị của Vô Thượng Tiên Đồng quét một lượt, đến lúc đó tự nhiên sẽ nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng Tô Lệ, nếu như trong phòng Tô Lệ thực sự có bí mật, cũng không thể che giấu được.  

Tắm xong một cái, Hoàng Hách thay quần áo ra ngoài. Nhưng trước khi rời đi, Hoàng Hách cố ý đặt mấy sợi tóc ở vị trí khóa cửa. Sợi tóc vốn là thứ cực kỳ khó thấy, nhét vào trong ổ khóa, bình thường nếu không để ý thì sẽ không thể nhìn ra được. Nhưng một khi khóa cửa được mở ra, sợi tóc tự nhiên sẽ rơi ra khỏi ổ khóa.  

Hoàng Hách làm như vậy, hoàn toàn là vì nhận thấy nữ tặc kia sẽ còn quay lại. Có thể nhìn ra, khả năng mở khóa của nữ tặc đó rất cao, khóa cửa hiện tại căn bản không thể ngăn cô ta. Nếu đã không ngăn được, vậy thì Hoàng Hách ít nhất cũng phải biết được đối phương có đến không, tiện thể có chuẩn bị tâm lý.  

Ra khỏi cửa, Hoàng Hách lấy điện thoại ra theo thói quen, nhưng vừa nhìn, liền phát hiện ra màn hình điện thoại bị vỡ, đến cả điện thoại mang theo cũng không bật lên được.  

“Nhất định là hôm qua lúc đấu đá với tên sát thủ Ám Ảnh không cẩn thận làm hỏng điện thoại”, Hoàng Hách nghĩ trong đầu. Có điều anh lại không có vẻ gì là tiếc của. Chiếc điện thoại này anh đã dùng ba năm rồi, là một chiếc điện thoại Android cấu hình thấp được tặng khi nộp tiền cước, dùng đến bây giờ, sớm đã không theo kịp thời đại rồi. Giờ điện thoại hỏng, Hoàng Hách dứt khoát đổi luôn cái mới tốt hơn. Trước đây không có tiền không nỡ đổi, bây giờ có tiền rồi, cũng không thể để bản thân thiệt thòi được.  

Hoàng Hách đi thẳng xuống nhà, ăn ù bữa sáng ở một cửa hàng ăn sáng bên ngoài khu, rồi đi về phía đại lý iPhone gần nhất.  

Trước đây, Hoàng Hách có nằm mơ cũng muốn mua một chiếc điện thoại iPhone, có điều điện thoại iPhone hở ra là mấy nghìn tệ khiến Hoàng Hách không mua nổi, chỉ có thể mong muốn trong lòng mà thôi.  

Đến đại lý iPhone, anh thấy trước cửa có một đoàn người xếp hàng dài.  

“Chuyện gì thế này?”, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hoàng Hách thấy rất ngạc nhiên. Hồi trước đi qua đây, chưa từng gặp hiện tượng này bao giờ.  

“Anh không biết à?”, một người tóc nhuộm vàng trông giống sinh viên nhìn thấy vẻ thắc mắc trong mắt Hoàng Hách, bèn lên tiếng giải thích: “Hôm nay là ngày mở bán iPhone 9s, bọn tôi đã phải đứng đây xếp hàng cả đêm qua đấy”.  

Hoàng Hách hiểu rồi, hóa ra là mở bán mẫu mới, bảo sao nhiều người xếp hàng như vậy. Trước đây Hoàng Hách cũng nghe nói lúc iPhone mới được mở bán, có rất nhiều fan Apple đứng xếp hàng cả đêm, để được dùng iPhone mẫu mới trước người khác một bước. Nhưng trước đây đến việc cơm no áo ấm của bản thân Hoàng Hách còn không lo được, đương nhiên sẽ không quan tâm đến việc đó. Không ngờ hôm nay điện thoại vừa hỏng, thì lại gặp ngay phải ra mắt mẫu mới.  

“Đã thế mình cũng phải mua mẫu mới”, Hoàng Hách không kìm được lòng, lúc trước anh chỉ có thể ngưỡng mộ người dùng điện thoại iPhone, bây giờ anh cũng phải thử mới được.  

Hàng lối xếp ngay ngắn tiến dần về phía trước, tốc độ không nhanh cũng không chậm. May mà từ trước tới giờ, Hoàng Hách rất kiên nhẫn, không cảm thấy có bất kỳ khó khăn gì.  

Đợi được nửa tiếng, Hoàng Hách đã đi đến cửa của đại lý. Chờ hết mười mấy người nữa là đến lượt anh rồi.  

Ấy vậy mà vào lúc này, thanh niên đứng trước anh đột nhiên mặt mày trắng bệch ngất xỉu, phần lưng của cậu ấy đỏ ửng lên, thoáng nhìn có thể thấy máu đang thấm dần qua áo của cậu ấy, chẳng mấy chốc đã đỏ rực cả phần lưng.  

“Không hay rồi, có người bị ngất!”, những người khác nhìn thấy cảnh này đều sợ đến xanh mặt, không chỉ không dám đi lên trước, mà ai ai cũng vội vã tránh ra xa.  

Thậm chí việc khiến người ta tức giận là, còn có người chỉ lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, rồi lại quay lại ngắm nghĩa điện thoại của mình. Cứ như là thứ ở trên điện thoại còn đáng quý hơn cả một mạng người vậy.  

Thân là bác sĩ, Hoàng Hách không thể nào để mặc người này nằm trên vũng máu được, lúc đó không để tâm được việc xếp hàng nữa, lập tức rời khỏi hàng ngũ, chạy đến bên cạnh người đó.  

“Gọi xe cấp cứu!”, chỉ là vừa nhìn thấy cậu thanh niên đó, Hoàng Hách đã hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc. Anh nhìn những người đang xúm lại xem một cái, gấp gáp nói một câu, sau đó ngồi xổm xuống định kiểm tra tình hình cụ thể của cậu thanh niên này.  

Cũng may, những người đứng xem cũng chưa đến mức lạnh lùng vô cảm, lúc đó có người đã gọi cấp cứu.  

Không để ý đến những người đó, Hoàng Hách ngồi phía trước người thanh niên, chỉ thấy cậu ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê. Không hề do dự, Hoàng Hách từ từ vạch lưng áo sơ mi của cậu thanh niên ra. Động tác của anh rất chậm, rất cẩn thận, bởi vì không biết tình hình cụ thể bên trong áo, động tác nhanh quá rất có thể sẽ tạo thành thương tổn lần hai.  

Lúc chiếc áo đã được cởi ra hoàn toàn, Hoàng Hách khẽ cau mày, một cảm giác kinh hãi dâng lên trong lòng.  

Chỉ thấy ở vị trí sau lưng và hông của người thanh niên có một vết rách kéo dài từ lưng đến tận mông, giống như cái miệng lớn của một chậu máu, đang muốn nuốt người ta vào vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc