THẦN Y XUẤT CHÚNG

“Người đâu, khống chế người này lại rồi tính!”, cục phó Khưu vỗ đẹt cái vào đùi, lớn tiếng quát lên.  

Người càng như anh ta thì càng sợ sự việc bị bại lộ. Những chuyện như ngày hôm nay anh ta cũng đã làm không ít, cái gì mà thuốc giả thuốc thật, chẳng qua chỉ là tạo ra một mánh khóe lúc đó thôi, chỉ cần đến Cục rồi, là thuốc thật hay thuốc giả chẳng phải đều là anh ta quyết định sao.  

Nhưng không ngờ, Hoàng Hách lại lờ mờ chỉ ra được mánh khóe của anh ta, điều này khiến anh ta lập tức hoang mang. Thế nên khi nghe thấy lời nói của tên mập, anh ta không hề do dự chút nào liền quyết định luôn. Chỉ cần cho Hoàng Hách vào tù, với mối quan hệ của anh ta vu cho Hoàng Hách một cái tội, tất nhiên có thể khiến Hoàng Hách không thể nói linh tinh được.  

Nghe thấy lời nói của lãnh đạo mình, mấy tên cấp dưới nhanh nhảu xông đến, bao vây Hoàng Hách lại!  

“Chờ đã!”, đúng lúc này, vị giám đốc kia đột nhiên nói to lên: “Mấy người bên Cục quản lý dược, hình như không có quyền bắt người mới phải!”.  

“Hờ, đối với những phần tử vi phạm pháp luật, mỗi một công dân đều có nghĩa vụ đấu tranh!”, cục phó Khưu cười khẩy một tiếng, sau đó khoát tay nói lớn: “Bắt lại cho tôi!”.  

Vừa nói, mấy tên cấp dưới đã lao về phía Hoàng Hách định bắt lại.  

Mấy người này đều rất oai phong và sung sức, cơ thể rắn chắc, dáng người to cao. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ dám đứng ra để bắt Hoàng Hách.  

Nhưng bọn họ lại gặp phải Hoàng Hách. Chỉ thấy bước chân Hoàng Hách hơi động đậy, cơ thể anh đã vụt lướt qua mấy người vạm vỡ kia.  

“Có chuyện gì vậy”.  

Cục phó Khưu nhìn đám cấp dưới của anh ta với vẻ đầy kỳ lạ không dám tin. Chỉ thấy đám cấp dưới của anh ta lúc này như thể bị ma làm, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không khác gì những người gỗ, cơ thể cứng đơ hoàn toàn. Thậm chí, biểu cảm trên khuôn mặt bọn chúng cũng vô cùng cứng nhắc, khuôn mặt như bị keo dính chặt, đến mắt cũng không chớp nổi. Chỉ có thể nhìn vào ánh mắt đang sợ hãi của bọn họ mới biết bọn họ vẫn còn sống.  

Nhưng đúng lúc này, trong một góc của Dưỡng Hư Đường, ánh mắt của một ông lão râu tóc bạc phơ hơi động một cái, nhìn được tia sáng trong ánh mắt của Hoàng Hách.  

Đồng thời Hoàng Hách như thể cũng có cảm nhận được điều này, anh quay đầu lại nhìn ông lão mỉm cười.  

Ông lão đó vuốt hàm râu bạc phơ, kèm thêm bộ áo dài màu xám tro, hơi có cảm giác của tiên phong đạo cốt. Thấy Hoàng Hách chủ động cười với ông ấy, ông lão cũng nhìn Hoàng Hách gật đầu, sau đó lại cầm quyển sách y thuật lên nghiên cứu tiếp, như thể vụ ầm ĩ xung quanh không hề liên quan đến ông ấy vậy.  

“To gan, cậu dám tấn công nhân viên công vụ, đây là cản trở thi hành công vụ cậu biết không?”, cục phó Khưu tức giận trừng mắt với Hoàng Hách, giọng nói đanh thép.  

“Gì cơ, tôi chẳng làm gì cả”, Hoàng Hách ngửa tay ra, nói với vẻ mặt đầy vô tội: “Bọn họ đến bắt tôi, tôi chỉ là né một cái thôi, chứ đâu có tấn công bọn họ”.  

“Đúng thế, anh này rõ ràng chẳng làm gì cả, tôi có thể làm chứng!”, Cốc cũng đứng ra, nói với vẻ nghiêm túc.  

“Tôi cũng có thể làm chứng!”, giám đốc nghiêm nghị nói, đứng ra bên cạnh Hoàng Hách.  

“Chúng tôi cũng có thể làm chứng!”, những nhân viên khác của Dưỡng Hư Đường thấy giám đốc của mình đã đứng ra rồi nên cũng đều lần lượt lên tiếng.  

“Các người to gan thật đấy!”, cục phó Khưu tức tối hét lên: “Các người rõ ràng là cùng một giuộc, camera đâu, tôi muốn kiểm tra camera!”.  

“Xin lỗi, camera của hiệu thuốc chúng tôi hỏng rồi!”, giám đốc cười khẩy nhìn cục phó Khưu, không có chút ý định thỏa hiệp nào: “Hơn nữa các người không phải là công an, rõ ràng không có quyền kiểm tra”.  

“Vô lý!”, cục phó Khưu cứng họng, chỉ có thể gầm lên giận dữ, tức tối thở hổn hển.  

“Anh Khưu à, đừng tức giận vội!”, lúc này tên mập đột nhiên xen ngang: “Xử lý việc ở đây trước đã, còn những chuyện khác, sau này tính tiếp...”.  

“Đúng thế, phó tổng Hồ nói rất đúng!”, ánh mắt của cục phó Khưu động một cái, thế là cơn tức giận cũng nguôi xuống. Anh ta khoát tay lạnh lùng nói: “Niêm phong hiệu thuốc lại, tất cả nhân viên đều ra khỏi hiệu thuốc ngay!”.  

“Không được!”, giám đốc lớn tiếng từ chối nói: “Dưỡng Hư Đường của chúng tôi đường đường chính chính, xưa nay chưa từng lừa gạt ai, không thể niêm phong được!”.  

“Ở đây tôi nói sao thì là vậy!”, cục phó Khưu ưỡn cái bụng phệ, thể hiện vẻ oai phong của một người quan chức: “Các người đang muốn dùng bạo lực để chống đối pháp luật sao?”.  

Nhưng lúc này, một giọng nói sắc lạnh đột nhiên vang lên: “Dùng bạo lực chống đối pháp luật, Khưu Đại Long, cậu đại diện cho luật pháp nào?”.  

Nghe thấy giọng nói này, cơ thể cục phó Khưu giật mình một cái, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức biến đổi. Anh ta vội vàng quay người lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồng phục của Cục quản lý dược đang hằm hằm tức giận bước vào.  

Đi song song cùng anh ta, là một ông lão khỏe mạnh, thấy ông lão này, ánh mắt của Hoàng Hách hơi lóe lên vẻ kỳ dị. Ông lão này không phải ai khác, chính là ông lão trông giống như người quản gia tối qua đón Liễu Vi Nhi về nhà.  

Thấy người này, khuôn mặt của cục phó Khưu lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta chỉnh lại mũ, ba bước đổi thành hai bước đi về phía trước, cung kính nói: “Ôi, cục trưởng Sử, sao anh lại đến đây vậy?”.  

“Cục trưởng!”, những nhân viên của Cục quản lý dược vừa thấy người này, lập tức như chuột thấy mèo vậy, ai nấy đều hoảng hốt.  

Người vừa đến, chính là Sử Mẫn Siêu, cục trưởng Cục quản lý dược của Hải Thành.  

“Hừ, Khưu Đại Long, cậu uy phong thật đấy nhỉ!”, sắc mặt Sử Mẫn Siêu lạnh như băng, ánh mắt nhìn trừng trừng vào cục phó Khưu đầy phẫn nộ: “Cậu nói cho tôi xem nào, Dưỡng Hư Đường này vi phạm pháp luật như thế nào?”.

Bình luận

Truyện đang đọc