THẦN Y XUẤT CHÚNG



“Hừ, tôi đoán quả nhiên không sai, con cổ trùng này chính là do ông già chết tiệt kia hạ độc!”, Nhị Ngưu thấy vậy, bất giác chửi thề: “Các người cũng kinh thật đấy, vì muốn ép tôi giao ra phương thuốc gia truyền, thế mà lại không tiếc hi sinh mạng người! Lần này nếu không phải là có vị… tiên sinh này ở đây, thì người này đã chết thật rồi!”.
“Cậu nói linh tinh!”, ông lão lưng gù đó thấy sự việc bị bại lộ, giở luôn thói vô lại: “Cậu nói cổ trùng này là do tôi cho vào, vậy chứng cứ đâu?”.
“Vừa rồi ông nôn ra máu chính là chứng cứ!”, Nhị Ngưu nói một cách gay gắt.
Ông lão lưng gù không chịu thừa nhận: “Chẳng qua sức khỏe của lão già này không tốt, thỉnh thoảng bị nôn ra máu cũng là chuyện bình thường, có liên quan gì đến con cổ trùng đó”.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt bỗng nhiên vang lên: “Ông nói dối!”.
Nhị Ngưu quay đầu lại, chỉ thấy người thanh niên trúng độc không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, lúc này đang được Hoàng Hách đỡ ngồi dậy khỏi bàn.
Người thanh niên trúng độc chỉ vào ông lão lưng gù và tên tóc vàng, thều thào nói: “Các người lừa tôi uống viên thuốc màu đen, bảo tôi uống viên này xong thì đến quán ăn này giả vờ bị ngộ độc, sự việc xong xuôi sẽ cho tôi thuốc giải và một triệu.

Ai ngờ các người lại muốn hại tôi chết thật! Các anh ơi, vừa rồi tuy tôi không thể tỉnh lại, nhưng tôi vẫn còn ý thức, những gì xảy ra bên ngoài tôi đều rõ hết.


Các anh đã cứu tôi, tôi không thể lấy oán báo ơn, cũng không thể hại các anh được!”.
“Những gì cậu nói có phải sự thật không”, Đồng Thiết Tâm nhìn chằm chằm vào thanh niên trúng độc, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Đương nhiên là thật, lúc đó khi bọn họ thương lượng với tôi, tôi đã đề phòng nên lén lút dùng điện thoại ghi âm lại”, người thanh niên trúng độc cố gắng lôi điện thoại từ trong túi ra, sau đó mở đoạn ghi âm! Đoạn ghi âm rất rõ ràng, nghe giọng là đoán được ngay người đang nói.
Đồng Thiết Tâm chăm chú lắng nghe, không nói gì cả.

Nhưng từ đôi mắt anh ta có thể nhìn thấy lửa giận mỗi lúc một tăng, lúc này trong lòng anh ta phải mất bình tĩnh đến nhường nào.
“Những gì trong đoạn ghi âm đều là thật”, nghe xong đoạn ghi âm, Đồng Thiết Tâm quay phắt lại, nhìn trừng trừng vào tên tóc vàng đang rụt đầu rụt cổ: “Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!”.
Tên tóc vàng nghe thấy đoạn ghi âm là đã chột dạ rồi, lúc này anh ta thấy bộ dạng lạnh lùng công minh của Đồng Thiết Tâm, trong lòng lập tức gục ngã.

Chỉ thấy anh ta đặt mông ‘phịch’ một cái xuống đất, hét to: “Không phải do tôi đầu têu, đều là do lão già kia đầu têu hết!”.
“Mày nói láo!”, ông lão lưng gù tức đến mức sắc mặt xanh đen, mở miệng chửi luôn.
“Còng tay hết lại!”, không chờ cho anh ta tiếp tục ngụy biện, Đồng Thiết Tâm khoát tay.

Lập tức những cảnh sát khác đi lên phía trước, còng tay tên tóc vàng lại.

Khi cảnh sát định còng tay ông lão lưng gù, Thẩm Phong cuối cùng lên tiếng.
“Đồng Thiết Tâm, anh đừng quên mục đích hôm nay anh đến đây!”, Thẩm Phong lạnh lùng quát, như một vị quân vương cao ngạo: “Anh có xứng với ân tình mà nhà họ Thẩm đối xử với anh không!”.
Đồng Thiết Tâm nhìn Thẩm Phong, trong ánh mắt tràn đầy sự đấu tranh.


Hai mươi năm trước, khi anh ta còn chưa làm cảnh sát, mẹ anh ta bệnh nặng, không có tiền chữa trị, khi không còn cách nào nữa thì gặp gia chủ nhà họ Thẩm.

Gia chủ nhà họ Thẩm rất hào phóng hỗ trợ anh ta một khoản tiền để chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ta.

Mấy năm nay, Đồng Thiết Tâm luôn ghi nhớ tấm ân tình này trong lòng.

Cho nên, khi Thẩm Phong tìm đến anh ta, anh ta đã đồng ý luôn.
“Bắt người tên là Nhị Ngưu lại, tôi sẽ coi như anh đã trả hết ân tình!”, Thẩm Phong dẫn dắt từng bước nói: “Tôi đã đuổi hết những người không liên quan ra ngoài rồi, lúc này ở đây chỉ còn lại người của tôi, chỉ cần anh gật đầu, không những anh không bị phạt vì tội bắt cười vô cớ, ngược lại sẽ trở thành anh hùng chiến đấu chống lại các thế lực xấu! Có nhà họ Thẩm của tôi tạo thế cho anh, anh lập tức sẽ trở thành anh hùng của Hải Thành, muốn địa vị có địa vị, muốn danh dự có danh dự! Đương nhiên là nếu anh không nghe lời, tôi không tiếc khiến anh mất đi tất cả! Anh biết đấy, với thế lực của nhà họ Thẩm ở Hải Thành, muốn làm được chuyện đó thì vô cùng dễ dàng!”.
Nói đến đây, Thẩm Phong cười lên.

Cậu ta cho rằng điệu kiện mà cậu ta vừa ra tuyệt đối đủ hậu đãi, và hậu quả rõ ràng cũng đủ nghiêm trọng, chỉ cần Đồng Thiết Tâm không ngu, tuyệt đối sẽ không từ chối.
Nhưng Thẩm Phong không thể ngờ, khi cậu ta nói xong, sự đấu tranh trên khuôn mặt của Đồng Thiết Tâm lại lập tức biến mất.
“Thẩm thiếu gia, thực sự rất xin lỗi!”, gương mặt Đồng Thiết Tâm đầy vẻ nghiêm nghị: “Lần hành động lần này tôi đồng ý cậu, một mặt là để trả ơn, mặt khác là vì cậu nói có chứng cứ chứng minh quán ăn này hạ độc vào thức ăn để lừa hại thực khách”.
“Giờ chân tướng sự việc đã rõ, chứng minh quán ăn này bị người ta vu oan hãm hại, vì sao tôi lại bắt họ đi rồi để mặc cho những tên tội phạm thực sự được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”, ánh mắt Đồng Thiết Tâm đầy vẻ kiên quyết: “Chức trách của cảnh sát chúng tôi chính là vệ sĩ của nhân dân, chứ không phải công cụ cá nhân của các cậu!”.

“Còng lại!”, giọng nói của Đồng Thiết Tâm mạnh mẽ và to hơn vài phần.
“Rõ!”, một cảnh sát cao giọng đáp lại, sau đó sải bước dài về phía ông lão lưng gù, một tay tóm lấy hai tay ông lão, rồi còng tay lại một cách không hề nể nang.
Ông lão lưng gù không phản kháng, mà sa sầm mặt nhìn Thẩm Phong một cái như thể muốn nói gì đó.

Nhưng Thẩm Phong nháy mắt ra hiệu cho ông ta, bảo ông ta im miệng đừng nói.
“Đưa đi!”, Đồng Thiết Tâm khoát tay, rồi đưa những cảnh sát cấp dưới rời khỏi đó.
“Đứng lại!”, Thẩm Phong đột nhiên quát lên một tiếng: “Đồng Thiết Tâm, tôi không hiểu, là điều gì đã khiến anh quay lưng với ân tình của nhà họ Thẩm đã dành cho anh, để anh chống đối lại tôi!”.
Bước chân của Đồng Thiết Tâm dừng lại, đứng một cách nghiêm trang, đưa tay chỉnh lại mũ cảnh sát trên đầu: “Vì tôi là cảnh sát nhân dân, tôi phải xứng đáng với huy hiệu cảnh sát trên đầu tôi, tôi phải xứng đáng với vinh quang bảo vệ nhân dân, tôi phải xứng đáng với lương tâm của tôi!”
Nói xong, Đồng Thiết Tâm sải bước đi tiếp, chỉ để lại một bóng dáng trang nghiêm.


Bình luận

Truyện đang đọc