THẦN Y XUẤT CHÚNG

Rốt cuộc chọn chỗ nào?  

Hoàng Hách nhíu mày, trong mắt đầy vẻ do dự.  

Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách nhưng không phát biểu ý kiến gì. Anh ta hiểu, những việc anh ta cần làm đều đã làm hết rồi, còn lại việc chọn địa điểm ra làm sao, thì để Hoàng Hách quyết định. Tuy anh ta và Hoàng Hách đã giao hẹn là anh ta có thể nhận được 30% lợi nhuận, nhưng Nhị Ngưu không hề cho rằng bản thân anh ta có quyền thế ngang hàng với Hoàng Hách.  

Anh ta hiểu, nếu không có Hoàng Hách, anh ta chỉ là một ông chủ của nhà hàng ăn bình thường thôi, thậm chí không những không thể nghiên cứu ra được mùi vị thơm ngon tuyệt thế như canh Tiên Say, ngược lại còn bị ngộ độc chết trong bếp một cách thảm hại. Cho nên Nhị Ngưu tự coi anh ta như đàn em của Hoàng Hách vậy, là mối quan hệ ở giữa bạn bè và đàn em.  

Nghĩ một lát, Hoàng Hách lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, anh nói ý kiến của anh xem. Hai nơi này đều là anh chọn, tôi nghĩ trong lòng anh chắc cũng có suy nghĩ của riêng mình nhỉ?”.  

Nhị Ngưu gãi cái đầu cắt cua của mình, hơi lưỡng lự một lúc, sau đó nói: “Hoàng Hách, tôi cảm thấy chúng ta chọn khu phát triển vẫn tốt hơn”.  

Hoàng Hách nhíu mày, khuôn mặt nở nụ cười: “Nhị Ngưu, anh nói ra lý do của anh xem”.  

Thấy mặt Hoàng Hách không có chút gì là không hài lòng về ý kiến của bản thân, Nhị Ngưu cũng mở lòng hơn: “Hoàng Hách, Khách sạn Cự Long đó quả thực rất được. Hơn nữa tôi cũng đi xem rồi, Khách sạn Cự Long có trung tâm thương mại riêng và bãi đỗ xe hai tầng, diện tích xây dựng vô cùng lớn. Ở khu thành phố mới tấc đất tấc vàng này, nơi như vậy có thể nói là có một không hai. Hơn nữa kiến trúc của Khách sạn Cự Long có 12 tầng, bên trong các dịch vụ vui chơi đều đầy đủ hết, phòng khách sạn vô cùng sang trọng, thêm vào mới xây dựng chưa được 2 năm, gần như không cần phải trang trí lại, chỉ cần chuyển nhượng xong là sử dụng được luôn. Từ những điều kiện này cho thấy, Khách sạn Cự Long dường như là lựa chọn tốt nhất”.  

Hoàng Hách gật đầu. Nơi mà Nhị Ngưu nói, cũng chính là nơi mà anh cho là đẹp nhất.  

“Nhưng, Hoàng Hách cậu từng nghĩ chưa?”, Nhị Ngưu đột nhiên đổi giọng, trong giọng nói cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Khách sạn Cự Long sao lại không kinh doanh được nữa?”.  

Hoàng Hách im lặng nghe, chỉ là ánh mắt nhìn Nhị Ngưu có thêm phần tán thưởng.   

“Theo lý mà nói, Khách sạn Cự Long là khách sạn năm sao lớn nhất Hải Thành, có danh tiếng rất tốt, một khách sạn như vậy đã có thể trở thành biểu tượng của Hải Thành rồi, đến cả chính phủ, chỉ cần có hội nghị lớn nào hoặc khi phải tiếp khách quan trọng, đều sẽ chọn Khách sạn Cự Long. Một khách sạn như vậy, sao có thể không kinh doanh nổi chứ?”, giọng nói của Nhị Ngưu vô cùng nghiêm nghị: “Cho nên tôi đoán là Khách sạn Cự Long đang gặp phải vấn đề hết sức khó nhằn, vấn đề như vậy, thậm chí chính phủ cũng không tỏ rõ lập trường ủng hộ nữa. Cho nên ông chủ của Khách sạn Cự Long mới nôn nóng chuyển nhượng khách sạn như thế”.  

Hoàng Hách nhìn Nhị Ngưu bằng con mắt đầy vẻ khen ngợi. Anh không ngờ một Nhị Ngưu trông thô kệch thật thà như vậy mà cũng có lúc suy nghĩ vô cùng thấu đáo. Đúng như Nhị Ngưu nói, Hoàng Hách còn do dự cũng chính là vì anh nghĩ đến vấn đề này.  

“Đương nhiên, vẫn còn một điểm cũng quan trọng không kém!”, Nhị Ngưu chậm rãi nói: “Đó chính là vốn. Tôi đã nghe ngóng rồi, muốn mua lại cái vỏ của Khách sạn Cự Long này, ít nhất cũng cần 1 tỷ 3 đến 1 tỷ 4! Còn tòa nhà lớn ở khu phát triển kia chỉ cần 300 triệu là mua được rồi, với lại 300 triệu này còn có thể trả góp bằng cách thế chấp tài sản, với món tiêu biểu là canh Tiên Say của chúng ta, thì gần như là không có chút rủi ro nào”.  

Nghe Nhị Ngưu phân tích, Hoàng Hách đột nhiên cười lên, vừa cười anh vừa vỗ tay: “Nhị Ngưu, anh phân tích rất hay, không ngờ anh cũng tấm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy”.  

“Ha ha, tôi chỉ là một người bình thường, mấy lời tôi nói vừa rồi là do Cốc và tôi cùng phân tích đó”, Nhị Ngưu hơi ngại ngùng, gãi đầu gãi tai thật thà nói.  

Nhắc đến Cốc, Hoàng Hách liền nhớ đến cô gái xinh đẹp ở Dưỡng Hư Đường. Trong lòng Hoàng Hách cũng có thiện cảm với cô gái này, từ hôm cô ấy bất chấp nguy hiểm đắc tội với người khác để chủ động đứng ra làm chứng cho Hoàng Hách, có thể thấy Cốc cũng là một người đáng tin. Nhị Ngưu và Cốc yêu nhau thì thực sự cũng tốt.  

“Nhị Ngưu, anh và Cốc cũng tiến triển tốt đấy chứ, khi nào cho tôi uống rượu đây!”, Hoàng Hách trêu đùa một câu, lại khiến Nhị Ngưu đỏ bừng mặt.  

“Ha ha, Hoàng Hách, không giấu gì cậu, chúng tôi vốn định chờ sau khi xong việc khách sạn thì sẽ cưới”, Nhị Ngưu thật thà nói: “Cho nên cậu mau quyết định đi nhé, để tôi còn cưới Cốc nữa!”.  

Hoàng Hách lập tức cạn lời. Cái anh Nhị Ngưu này nói cũng chẳng khách sáo gì cả. Nhưng nếu Nhị Ngưu đã nói vậy, Hoàng Hách cũng phải đưa ra quyết định thôi.  

“Nhị Ngưu, tôi muốn mua lại Khách sạn Cự Long!”, Hoàng Hách nghĩ một lúc, đột nhiên trịnh trọng nói.  

“Cái gì, cậu muốn mua lại Khách sạn Cự Long sao?”, Nhị Ngưu trợn tròn mắt nhìn Hoàng Hách với vẻ đầy kinh ngạc.  

“Đúng thế, tuy tôi không biết Khách sạn Cự Long rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn muốn mua lại nó”, Hoàng Hách nói với giọng khẳng định: “Vị trí của Khách sạn Cự Long là vị trí đắc địa, cả Hải Thành này đều không có một khách sạn nào có vị trí đẹp như vậy cả. Nếu bở lỡ thì chúng ta nhất định sẽ hối hận”.  

Ngập ngừng một lúc, Hoàng Hách lại nói tiếp: “Nếu chúng ta đã muốn mở khách sạn, vậy thì mở một cái thật tốt, như vậy mới xứng đáng với mùi vị thơm ngon tuyệt thế của canh Tiên Say chứ, cho nên nói thế nào thì tôi buộc phải mua được Khách sạn Cự Long!”.  

“Nhưng, muốn có được Khách sạn Cự Long, ít nhất cũng phải có 1 tỷ 3, 1 tỷ 4 đấy, Hoàng Hách, cậu có số tiền đó không?”, trong mắt Nhị Ngưu đầy lo lắng.  

“Giờ không có, nhưng sẽ nhanh có thôi”, Hoàng Hách cười với vẻ thần bí, nhưng không hề nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc