THẦN Y XUẤT CHÚNG

Thấy Hoàng Hách nhìn mình với vẻ vô cùng oán giận, mắt cô y tá đó liền giật giật, sau đó, cô ấy như thể nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ ửng.  

Hoàng Hách nhìn mà sững sờ: “Ơ, sao lại đỏ mặt thế?”.  

Nhưng lúc này, Lý Yên lại lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”.  

Cô y tá thấy phó giám đốc Lý lên tiếng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, thấp thỏm báo cáo về công việc của mình. Nhưng không biết vì sao, Hoàng Hách luôn cảm thấy cô y tá này hình như chốc chốc lại nhìn về phía anh.  

Cuối cùng, cô y tá báo cáo xong, Lý Yên gật đầu nói: “Ừ, được, tôi biết rồi”.  

Cô y tá thở phào, đang định đi ra ngoài. Nhưng trước khi đi, khi cô y tá đi ngang qua mặt Hoàng Hách, đột nhiên giơ tay ra, nhẹ nhàng sờ vào bàn tay Hoàng Hách, lén lút nhét mảnh giấy bị vò thành cục vào lòng bàn tay Hoàng Hách.  

Tim Hoàng Hách bất giác đập thịch một cái: “Cô ấy làm vậy là có ý gì nhỉ?”.  

Hoàng Hách nhớ là khi báo cáo, cô y tá quả thực đã viết vài chữ lên quyển sách của cô ấy, lẽ nào tờ giấy này là vừa rồi cô ấy viết sao?  

Nhưng khi anh ngẩng mặt nhìn cô y tá, cô ấy đã đi ra khỏi văn phòng của Lý Yên, và tiện thể đóng cửa lại.  

“Hoàng Hách, anh chờ tôi một lát, để tôi xem tập tài liệu này đã. Lát nữa chúng ta cùng đi ăn nhé, tôi chưa ăn tối, đói quá đi”, đột nhiên có công việc, Lý Yên cũng trở nên nghiêm túc hơn.  

“Được, cô bận đi, tôi ra sofa ngồi”, Hoàng Hách nói một câu, rồi đứng dậy đi đến ngồi xuống sofa tiếp khách của Lý Yên.  

Nhìn Lý Yên tập trung đọc bản tài liệu mà y tá mang đến, Hoàng Hách cũng âm thầm lấy cục giấy kia ra, nhẹ nhàng mở ra xem.  

Chỉ thấy trên tờ giấy viết một số điện thoại rất đơn giản, phía dưới số điện thoại có mấy chữ đẹp: “Bác sĩ Hoàng Hách, tôi thích anh, anh gọi điện cho tôi nhé”.  

Nhìn mấy chữ này, Hoàng Hách muốn ngất đi.  

“Lẽ nào sức hút của mình quá lớn, khiến các cô gái đều sán vào mình chăng?”, anh nghĩ vậy, trong lòng thầm dấy lên một cảm giác vui sướng. Dù sao là một người đàn ông, được con gái, nhất là những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục thích, ai mà không đắc ý chứ.  

Tự nhiên, Hoàng Hách đắc ý cười nhẹ vài tiếng.  

“Sao thế?”, phía bên kia, Lý Yên nghe thấy tiếng cười của Hoàng Hách, không khỏi tò mò và hỏi.  

“Ha ha, không có gì, chỉ là nghĩ đến một chuyện vui nên đột nhiên cười thôi”, Hoàng Hách vừa giải thích, vừa nhanh chóng vò lại mảnh giấy trong tay, âm thầm nhét vào trong túi của mình.  

Dù sao là tâm ý của con gái người ta, sao có thể ném bỏ chứ, Hoàng Hách đã thuyết phục bản thân như vậy, nhưng nếu để Hoàng Hách thật sự hiến thân cho cô y tá chỉ vì một mảnh giấy nhỏ này, thì Hoàng Hách đương nhiên sẽ không làm theo. Chưa có nền tảng tình cảm nhất định, Hoàng Hách cũng sẽ không yêu bừa.  

“Được rồi, Hoàng Hách, chúng ta đi ăn thôi”, Lý Yên đặt tài liệu trong tay xuống, sau đó lại vươn vai, nói với Hoàng Hách.  

“Được”, Hoàng Hách kìm nén lại ý nghĩ dùng Vô Thượng Tiên Đồng để nhìn Lý Yên tiếp, anh đứng dậy, cùng Lý Yên đi ra khỏi văn phòng.  

Một lúc sau, bọn họ đã đến một nhà hàng cách bệnh viện không xa, gọi đồ ăn xong, nhân lúc chờ đồ ăn được đem lên, Lý Yên nói với Hoàng Hách: “Hoàng Hách, sao anh lại gây chuyện thế?”.  

“Gây chuyện?”, sắc mặt Hoàng Hách trở nên sững sờ: “Ai nói vậy?”.  

“Sáng nay, một đám người đến bệnh viện làm loạn, vì anh đang thực hiện ca phẫu thuật nên tôi đã cho bảo vệ đuổi họ về rồi”, khuôn mặt Lý Yên đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn Hoàng Hách tràn đầy vẻ tán đồng: “Thế mà dám chỉ huy xe cứu thương đâm vào xe Mercerdes, tôi thấy trên đời này cũng chỉ có anh mới làm nổi chuyện điên cuồng như vậy”.  

Hoàng Hách ngửa hai tay ra, bất lực nói: “Chẳng còn cách nào khác, khi đó tính mạng người quan trọng, nếu không bảo xe cứu thương đâm xe kia dẹp qua, thì bệnh nhân có lẽ đã chết rồi”.  

“Yên tâm đi, sáng nay sau khi tổ Đảng họp và hiểu được tình hình cụ thể, đều quyết định ủng hộ việc làm này của anh. Hoàng Hách, giờ anh còn nổi tiếng hơn cả phó giám đốc bệnh viện tôi đấy”, Lý Yên nói với giọng hơi chua xót.  

“Ha ha, chẳng phải là do lãnh đạo đào tạo tốt sao?”, Hoàng Hách bưng cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, vừa cười vừa nói.  

“Xí, từ lúc nào cũng học được cách ăn nói dẻo mỏ rồi thế?”, Lý Yên phì cười, giọng điệu nói chuyện của Hoàng Hách lập tức khiến cô cảm thấy rất vui.  

Hai người vui vẻ ăn đêm thay cho bữa tối, rồi đến một cửa hàng bán điện thoại. Sau khi xảy ra chuyện sáng nay, không biết vì sao, Hoàng Hách có cảm giác kỳ thị với điện thoại Iphone. Thế là Lý Yên đưa anh đến một cửa hàng bán điện thoại nội địa.  

Giờ đây, khi điện thoại Iphone đã có mặt trên khắp các nẻo đường, thì điện thoại nội địa của Hoa Hạ cũng lặng lẽ vươn lên, trở thành một thứ tồn tại không thua kém thì điện thoại Iphone. Dùng hơn 5000 tệ mua một chiếc điện thoại nội địa mẫu mới nhất, Hoàng Hách lập tức lắp sim của mình vào.  

Ngay lúc đó, một loạt tin tức và thông báo cuộc gọi nhỡ đều hiện lên, khiến bản thân Hoàng Hách cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Đếm sơ qua, riêng tin nhắn điện thoại và wechat cũng đã trên 100 tin rồi.  

Nhìn những tin nhắn này, lông mày Hoàng Hách khẽ nhếch lên.  

Trong tin nhắn, ngoài những lời hỏi thăm của vài người quen ra, còn có mấy tin nhắn từ số lạ nữa. Còn nội dung tin nhắn, không có gì khác ngoài hỏi thăm tình hình của Hoàng Hách, hỏi anh có an toàn hay không.  

Xem ra sau chuyện sát thủ tối qua, có rất nhiều người đều đang tìm Hoàng Hách. Bọn họ đâu thể ngờ trong tình huống đó, điện thoại của Hoàng Hách thế mà lại không hoạt động.  

Vì phép lịch sự, Hoàng Hách trả lời tin nhắn cho vài số điện thoại, nói với bọn họ rằng anh vẫn an toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc