THẦN Y XUẤT CHÚNG

“Cục trưởng, là thế này ạ”, cục phó Khưu cảm nhận được cơn tức giận của Sử Mẫn Siêu, đành bất chấp nói: “Chúng tôi nhận được người dân tố cáo, nói Dưỡng Hư Đường bán thuốc giả, lừa dối khách hàng, cho nên...”.  

“Thuốc giả đâu, điều tra được chưa?”, Sử Mẫn Siêu quát lớn.  

“Điều tra được rồi ạ”, cục phó Khưu vội nói.  

Sử Mẫn Siêu giơ tay ra: “Lấy ra đây cho tôi xem!”.  

Mấy người cầm thuốc vừa rồi lập tức rụt cổ lại, vẻ mặt ngập ngừng nhìn sang phía Khưu Đại Long.  

Khưu Đại Long lúc này cũng như cưỡi trên lưng hổ, thấy cấp dưới của mình nhìn mình, liền quát một tiếng: “Còn không mau đưa cho cục trưởng xem đi!”.  

Mấy người đó nghe thấy bèn vội vàng đưa túi xuống trong tay cho Sử Mẫn Siêu, sau đó đứng sang bên cạnh với vẻ đầy lo lắng.  

Nhìn chỗ thuốc trong tay, sắc mặt Sử Mẫn Siêu sa sầm lại, đột nhiên, mặt anh ta đỏ bừng, quát lớn: “Vớ vẩn!”.  

Ngay lập tức, mấy nhân viên của Cục quản lý dược đều mềm nhũn chân lại, suýt nữa thì ngồi thụp xuống đất.  

“Rõ ràng là nguyên liệu thuốc Đông y có chất lượng vô cùng tốt, vậy mà các người lại nói là thuốc giả”, ánh mắt của Sử Mẫn Siêu lạnh lùng nhìn những người xung quanh một cái, trong giọng nói toát ra khí lạnh uy nghiêm một cách đáng sợ: “Được lắm, thật không hổ danh là nô bộc của nhân dân, được lắm!”.  

Vừa nói sắc mặt Sử Mẫn Siêu lại lộ ra một vẻ hổ thẹn, quay sang xin lỗi với ông lão đi cùng: “Ông Liễu, thực sự xin lỗi ông, là cục trưởng tôi đã làm việc tắc trách, gây phiền phức cho ông rồi!”.  

Ông lão lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Không có gì to tát cả, lần sau đừng tái phạm nữa là được”.  

“Ông nói phải, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc!”, Sử Mẫn Siêu nghe thấy ông lão lên tiếng, lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng đáp lại.  

Thấy bộ dạng của hai người, trong lòng Hoàng Hách càng tò mò hơn. Ông lão này rốt cuộc là người như thế nào mà đến cục trưởng Cục quản lý dược đều phải kính nể ông ấy.  

Và lúc này, ông lão đó cũng đang nhìn về phía Hoàng Hách, trong ánh mắt lộ ra một ý nghĩ sâu xa. Cảm nhận được ánh mắt của ông lão, trong lòng Hoàng Hách toát lên một vẻ không vui, anh có thể cảm nhận được, trong ánh mắt của ông lão này rõ ràng mang theo hàm ý cảnh cáo, như thể trong cảnh cáo còn kèm theo một chút khinh thường.  

“Cục quản lý dược các người làm ăn kiểu gì vậy, để kệ cho Dưỡng Hư Đường ức hiếp khách hàng sao?”, tên mập thấy tình hình đột nhiên chuyển biến, nên cảm thấy rất không vui.  

“Anh là ai?”, Sử Mẫn Siêu bực mình nhìn tên mập.  

“Cục trưởng Sử, vị này là phó tổng Hồ của Tập đoàn Sơn Hạ!”, Khưu Đại Long sáng mắt lên, vội vàng giới thiệu nói: “Chính là vị phó tổng Hồ đây phản ánh tình hình cho tôi ạ!”.  

“Tập đoàn Sơn Hạ”, nghe thấy lời nói của Khưu Đại Long, sắc mặt Sử Mẫn Siêu cũng hơi sững sờ: “Thì ra là phó tổng Hồ, thất lễ rồi”.  

Vừa nói, Sử Mẫn Siêu đưa tay ra, muốn bắt tay với tên mập.  

Nhưng tên mập lại hắng giọng, như thể không nhìn thấy vậy, rồi ra vẻ nói: “Cục quản lý dược các anh sao thế hả, lại công khai bao che cho hiệu thuốc bất lương Dưỡng Hư Đường này sao?”.  

Bị tên mập bơ đi, sắc mặt Sử Mẫn Siêu sa sầm lại rồi thu tay về, trong giọng nói mang vẻ khó chịu: “Phó tổng Hồ, Dưỡng Hư Đường xưa nay đều có danh tiếng rất tốt, với lại tôi cũng kiểm tra rồi, chỗ thuốc này là thuốc thật, đâu có hiện tượng lừa dối người tiêu dùng nào đâu”.  

“Vậy sao, xem ra Cục quản lý dược chắc là muốn bao che cho Dưỡng Hư Đường rồi, tốt lắm, giờ tôi sẽ về báo cáo với tổng giám đốc của chúng tôi, để cho anh ấy nhận rõ được chân tướng của một số cơ quan của Hải Thành, để anh ấy nhanh nhanh mà hủy mấy kế hoạch đầu tư vào Hải Thành đi”.  

Vừa nói, tên mập lạnh lùng nhìn Sử Mẫn Siêu một cái, rồi quay người định đi.  

Sắc mặt Sử Mẫn Siêu lộ rõ vẻ do dự. Nếu là vì bản thân mà dẫn đến mất đi kế hoạch đầu tư của Tập đoàn Sơn Hạ, vậy thì anh ta chính là người có lỗi với Hải Thành rồi, không những hết hi vọng thăng chức, thậm chí có khi còn bị trách phạt nữa.  

“Phó tổng Hồ, xin hãy dừng bước!”, nghĩ đến điều này, Sử Mẫn Siêu cũng không đứng yên được nữa, vội vàng buông cái thể diện của cục trưởng xuống, đi theo tên mập vài bước để ngăn lại: “Có gì từ từ nói, phó tổng Hồ chắc chắn là có hiểu nhầm gì rồi, mọi người nói rõ ra là được mà”.  

Tên mập nhìn thấy Sử Mẫn Siêu xuống nước, trong mắt lộ ra nụ cười đắc ý: “Cũng phải, mọi người nên đoàn kết vẫn hơn!”  

“Thế này đi, tôi cũng không phải là người không hiểu tình hiểu lý, đương nhiên cũng không muốn nói nói dứt khoát luôn”, tên mập cao ngạo nói tiếp: “Chẳng qua tôi chỉ muốn mua một viên Ngưu Hoàng thiên nhiên, nhưng Dưỡng Hư Đường này lại không chịu bán cho tôi, hơn nữa muốn trả thù tôi còn đem viên Ngưu Hoàng thiên nhiên này bán cho người này, anh nói xem hành vi này có phải là ức hiếp người tiêu dùng không!”.  

Ánh mắt Sử Mẫn Siêu động một cái, bèn nhìn sang phía Hoàng Hách, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Có nhiều nhân vật máu mặt ở đây như vậy mà người này lại không hề có chút căng thẳng gì cả.  

“Tôi không sợ phải nói mấy lời không hay cho anh, viên Ngưu Hoàng thiên nhiên này là tổng giám đốc của chúng tôi đang cần gấp, tôi chạy khắp Hải Thành cũng chỉ có mỗi Dưỡng Hư Đường có, hôm nay nếu tôi không mua được, tổng giám đốc sẽ rất không vui!”, tên mập nói với giọng đầy uy hiếp: “Hậu quả thì chắc mấy người cũng tự biết!”.  

“Chuyện này...”, Sử Mẫn Siêu lại đưa ánh mắt chuyển sang phía ông lão bên cạnh: “Ông Liễu, ông xem...”.  

Ông lão dửng dưng lắc đầu: “Quy tắc của Dưỡng Hư Đường không thể bị phá bỏ, nếu người thanh niên này đã mua rồi, trừ khi cậu ấy tự nguyện, nếu không Dưỡng Hư Đường chúng tôi sẽ không thể can thiệp!”.  

Sử Mẫn Siêu bất lực, ánh mắt lại nhìn sang phía Hoàng Hách.  

Lúc này, tên mập cũng hung dữ quát Hoàng Hách: “Thẳng khốn, biết điều thì chuyển nhượng lại Ngưu Hoàng thiên nhiên cho tao, Tập đoàn Sơn Hạ không phải nơi mày đắc tội được đâu!”.  

Hoàng Hách nhìn mặt mày của tên mập, bất giác cười lên: “Tập đoàn Sơn Hạ là cái thá gì chứ, những chuyện Hoàng Hách tôi không đồng ý, thì chẳng ai ép được cả. Nếu tổng giám đốc của các người thật sự muốn viên Ngưu Hoàng thiên nhiên này, thì bảo anh ta tự đến xin tôi đi!”.

Bình luận

Truyện đang đọc