THẦN Y XUẤT CHÚNG



Tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng bên ngoài hành lang vẫn thỉnh thoảng có một vài bạn nữ đi ngang qua.

Thẩm Trì lúc này đứng ở hành lang cười không ngớt, một lúc đã thu hút được vô số ánh nhìn.

Nhiều người cầm điện thoại rồi mở camera quay lại toàn bộ cảnh tượng đó.
“Hoàng Hách… ha ha… mày… cứ đợi đấy… ha ha…”, Thẩm Trì vừa chửi bới vừa uy hiếp, nhưng cũng chỉ làm được như vậy thôi, lúc này anh ta đã cười đến mức nằm bò xuống đất rồi.
“Thẩm đại thiếu gia, anh cứ lo cho anh đi đã”, vừa nói Hoàng Hách vừa chỉ về phía những người đang đứng hóng, rồi quay người đi vào trong phòng của Tô Lệ.

Không cần nghĩ, sau khi xảy ra chuyện hôm nay, cả Đại học Hải Thành e rằng lại thêm một chủ đề để bàn tán sôi nổi cho xem.

Trở về đến phòng, mấy cô gái liền vây đến.
“Hoàng Hách, mấy người này thì tính sao?”, Tô Lệ chỉ vào đám người bị Hoàng Hách điểm huyệt.

Những người này đang kêu gào thảm thiết, cái cảm giác khi cơ thể không cử động nổi tuyệt đối không hề dễ chịu.
“Hí hí, để bọn họ nếm thêm mùi đau khổ cũng tốt, huyệt đạo của bọn họ chỉ cần hai tiếng sẽ tự động giải thôi”, Hoàng Hách cười thích thú: “Ai bảo bọn họ gây sự với nữ thần của anh chứ!”.
Tô Lệ nghe thấy Hoàng Hách gọi mình là nữ thần, mặt cô đỏ bừng lên, quở trách nói: “Nhưng cũng không thể để bọn họ cứ ở trong phòng mãi được”.
Trương Nhược Nam cười hào phóng nói: “Chuyện này dễ ợt!”.
Nói xong, cô gái này xắn tay áo lên, hai tay xách hai người lôi ra khỏi phòng.

Một lúc đã lôi tất cả đám người đó ra ngoài.

Không biết là vì ác ý hay là gì, Trương Nhược Nam chất đống mấy người này đè lên người Thẩm Trì thành một ngọn núi, chỉ để hở mỗi cái đầu để cho những người xung quanh đến còn nhìn rõ và quay rõ được mặt của Thẩm Trì.

Thẩm Trì thì ngoài cười ra không còn cách nào khác cả.
“Người phụ nữ này bạo lực thật!”, Hoàng Hách ngạc nhiên, nhìn Trương Nhược Nam bằng ánh mắt kính phục.
“Được rồi, Lệ Lệ, chúng ta thu dọn một lát rồi đi đi”, một lúc sau, Hoàng Hách nói với Tô Lệ.
“Vâng”, Tô Lệ ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, giống như cô vợ bé nhỏ vậy, cô được Hoàng Hách giúp thu dọn mấy đồ dùng cá nhân và quần áo, sau đấy cùng nắm tay Hoàng Hách rời khỏi đó.

Nhìn theo bóng dáng dắt tay nhau của Hoàng Hách và Tô Lệ, Thẩm Trì nằm dưới đất cười đến mức chuột rút nhưng trong lòng đầy thù hận: “Hoàng Hách, Tô Lệ, các người cứ đợi đấy!”.

Những bài hát trữ tình trong radio trên ô tô khiến tâm trạng con người ta trở nên lúc trầm lúc bổng.
Tô Lệ lên tiếng: “Hoàng Hách, hôm nay cảm ơn anh nhé”.
“Hờ hờ, không có gì, chẳng phải em là bạn gái anh sao, là một người bạn trai, sao có thể để bạn gái mình bị ức hiếp được!”, Hoàng Hách mỉm cười, trên gương mặt lộ ra một vẻ kiên định.
“Anh nói dối!”, nhưng khuôn mặt thanh tú của Tô Lệ lại hơi dữ dằn, giọng nói có hơi thất vọng: “Hoàng Hách, em biết lúc đầu anh muốn từ chối em!”.
Khuôn mặt đang cười tươi của Hoàng Hách đột nhiên cứng đờ, anh im lặng một lúc lại phát hiện ra đôi mắt của Tô Lệ không biết từ lúc nào đã rơm rớm nước mắt rồi.
Thở dài một tiếng rồi nói: “Lệ Lệ, em muốn làm bạn gái của anh, chỉ là vì lời nói của vị tiên sinh đó đúng không?”.
Sắc mặt Tô Lệ buồn bã, gật đầu nhẹ: “Vị tiên sinh đó nói đây là số mệnh của em, lời nói của ông ấy em buộc phải làm theo”.
“Tuy không biết vì sao em phải làm theo lời nói của vị tiên sinh đó, nhưng anh nghĩ trong lòng em không hề muốn như vậy đúng không?”, giọng nói của Hoàng Hách ôn hòa như thể người anh trai hàng xóm vậy.
Giọng điệu của Tô Lệ lại càng trở nên đắng chát hơn: “Đây chính là số phận của em! Không cần biết có muốn hay không, em đều phải đi theo số phận của mình”.
“Không, số phận nằm trong tay mình mà!”, Hoàng Hách nói với giọng nghiêm nghị: “Nếu trong lòng em không muốn, vậy thì kể cả anh trở thành bạn trai em thì có ý nghĩa gì?”.
Nói xong Hoàng Hách quay đầu sang, ánh mắt anh sáng ngời: “Tô Lệ, anh cũng hi vọng có một người bạn gái xinh đẹp như em, nhưng nếu chỉ vì số mệnh bắt em phải phục tùng, vậy thì anh sẽ không đồng ý”.

“Cho anh một cơ hội để anh yêu em, cũng là cho bản thân một cơ hội để em yêu anh!”, giọng nói của Hoàng Hách dịu dàng chầm chậm, như thể lời thì thầm bên tai, khiến con tim Tô Lệ đột nhiên thịch một cái: “Chờ đến lúc đó em sẽ trở thành bạn gái của anh một cách danh chính ngôn thuận”.
Tô Lệ mở tròn hai mắt, ánh mắt đầy cảm động: “Hoàng Hách, cảm ơn anh!”.
Nói xong, Tô Lệ ngồi trong xe đột nhiên vươn người ập vào má Hoàng Hách thơm ‘chụt’ một cái, sau đó rụt lại luôn, mặt đỏ bừng, không dám nhìn Hoàng Hách nữa.
Đôi môi mềm nóng ấy khiến trong lòng Hoàng Hách trở nên trống rỗng.

Giơ tay ra sờ lên mặt, cảm nhận được sự ẩm ướt của đôi môi Tô Lệ trên mặt mình, Hoàng Hách nở một nụ cười vui sướng, chút đau lòng cuối cùng bởi sự phản bội của Trương Mộng Mộng cũng được nụ hôn này làm cho tan biến.

Lần này, không chỉ Hoàng Hách giải thoát được cho Tô Lệ, mà Tô Lệ cũng giải thoát cho chính bản thân Hoàng Hách.


Bình luận

Truyện đang đọc