Khi câu nói của Hoàng Hách vang lên, trong hai mắt Hoàng Hách liền lóe ra một tia sáng.
Tên ‘cảnh sát cầm đầu’ hơi sững sờ, ngay lập tức, ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt của Hoàng Hách, lập tức chìm trong mơ hồ.
Một lúc sau, cơ thể tên ‘cảnh sát cầm đầu’ mềm nhũn như vũng bùn, nếu không phải Hoàng Hách dùng tay tóm được, e rằng đã bị ngã xuống đất rồi.
“Nói đi, là ai đã sai bọn mày giết tao?”, Hoàng Hách lại một lần nữa lên tiếng.
Lần này, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ không hề có chút phản kháng nào, nói một cách đờ đẫn: “Là Bạch tiên sinh!”.
“Bạch tiên sinh”, Hoàng Hách hơi khó hiểu: “Bạch tiên sinh là ai?”.
“Là chủ quản của Ám Ảnh tại Hải Thành”, hắn thật thà trả lời: “Các nhiệm vụ của sát thủ Ám Ánh bọn tao đều do Bạch tiên sinh chỉ định”.
“Vậy Bạch tiên sinh nhận nhiệm vụ giết tao từ ai?”, Hoàng Hách hỏi tiếp.
“Không biết, chúng tao là sát thủ ở cấp thấp nhất trong Ám Ảnh, không có quyền được biết bất kỳ chuyện gì liên quan đến chủ thuê. Chúng tao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, Bạch tiên sinh sẽ trả thù lao cho chúng tao”.
Trong mắt Hoàng Hách lộ ra một vẻ suy tư, sau đó đột nhiên hỏi: “Tao làm thế nào để tìm được Bạch tiên sinh?”.
...
Một lúc sau, Hoàng Hách nhận được không ít thông tin từ tên ‘cảnh sát cầm đầu’. đương nhiên cuối cùng Hoàng Hách vẫn dùng con dao găm trong tay xử luôn người này.
Không phải anh nhẫn tâm, mà là anh hiểu được giữ người này lại chắc chắn sẽ là một tai họa. Ám Ảnh lại cử những người này đến giết anh, chứng tỏ bọn họ không hề hiểu rõ về thực lực của Hoàng Hách, hoặc cho rằng Hoàng Hách chỉ là một người biết đánh nhau thôi. Nếu bọn họ biết được thực lực của Hoàng Hách đã ở cảnh giới cao thủ hạng hai trong giang hồ rồi, e rằng cho dù thế nào bọn họ cũng sẽ không cho mấy tên có thực lực còn chưa bằng cao thủ hạng ba như bọn này đến để đối phó anh đâu.
Cho nên, Hoàng Hách đã kết liễu người này một cách không hề do dự. Giết một người là giết, giết năm người cũng là giết, đối mặt với những người muốn ám sát anh như vậy, trong lòng Hoàng Hách không có chút thương hại nào. Tuy anh là một bác sĩ, vô cùng tôn trọng và kính trọng tính mạng bằng cả trái tim, nhưng lại không có nghĩa là Hoàng Hách không dám giết người.
Anh dần dần trưởng thành, nhận thức về thế giời này cũng càng ngày càng sâu sắc hơn. Suy cho cùng, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nơi mà người bình thường không thể đạt đến, lại luôn tràn đầy sự chết chóc.
“Bạch tiên sinh, mày chờ tao đi tìm mày đi!”, Hoàng Hách lạnh lùng tự nói một câu, sau đó biến mất trong màn đêm.
Còn về thi thể của những người này, anh không quan tâm. Những người này là sát thủ, bọn họ chắc chắn đã gây ra nhiều án mạng, cho dù cuối cùng thi thể bị cảnh sát phát hiện, e rằng cũng sẽ không đi điều tra kỹ lưỡng.
.....
Nhà của bí thư thành ủy nằm ở trong khu dân cư vô cùng cổ xưa. Ở đây không có ai liên lạc với bí thư thành ủy trong một căn nhà cũ kỹ chỉ có hơn 70 mét vuông cả.
Lúc này đã đến nửa đêm, nhưng đèn phòng khách của Lộ Phi vẫn sáng.
Lộ Phi ngồi trên sofa làm bằng gỗ đặt giữa phòng khách, cúi đầu xuống, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Trong gạt tàn bên cạnh anh ta, lúc này đều đầy những đầu thuốc, trong chiếc thùng rác bên cạnh cũng đựng những vỏ thuốc trống rỗng. Có thể thấy được, cả buổi tối này anh ta đã hút biết bao nhiêu thuốc rồi.
“Anh Lộ, muộn rồi đấy, anh mau đi ngủ đi”, một người phụ nữ trung niên hơi béo đi đến với vẻ mặt lo lắng, trong mắt lộ ra ý quở trách,
“Chờ chút nữa đã”, Lộ Phi lắc đầu, dụi khóe mắt khô khốc của mình nói: “Thần y Hoàng Hách dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của bố, anh không thể không quản được”.
“Haiz, anh Lộ, xưa nay anh đều ghét nhất kiểu nhờ mối quan hệ để làm việc, lần này sao lại nhiệt tình vậy?”, người phụ nữ trung niên ngồi xuống bên cạnh Lộ Phi, rót cho anh ta một cốc trà nóng, nhíu mày nói: “Với lại Lộ Phong chẳng phải đã nói cái cậu Hoàng Hách đó buôn bán thuốc phiện sao, nếu không có chứng cứ, cảnh sát sao có thể tùy tiện bắt người được”.
Ngập ngừng một lúc, người phụ nữ trung niên lại nói: “Buôn bán và tàng trữ thuốc phiện không phải là chuyện nhỏ đâu, nếu Hoàng Hách là người như vậy thật, bị bắt mới là thỏa đáng, anh Lộ, anh lo lắng gì chứ?”.
Lộ Phi lại thở dài, dụi điếu thuốc đã hút gần hết vào trong gạt tàn, giãi bày nói: “Thục Phân, anh hiểu suy nghĩ của em. Nếu Hoàng Hách thật sự là người như vậy, anh cũng sẽ không mất công nữa. Chỉ là anh luôn cảm thấy bên trong hình như có hiểu nhầm gì đó”.
“Cảnh sát đã đến tận nơi bắt rồi, còn có hiểu nhầm gì chứ, anh đâu phải không biết quy trình bắt người của cảnh sát đâu, nếu không có đầy đủ chứng cứ, cảnh sát liệu có ra tay không?’, người phụ nữ trung niên vẫn nhíu mày, giọng nói hơi dịu đi: “Em cũng hi vọng Hoàng Hách bị oan, anh không biết thôi, Soái Soái vô cùng thần tượng vị thần y này. Nếu Hoàng Hách là người như vậy thật, e rằng sẽ để lại ám ảnh trong lòng Soái Soái mất”.
Soái Soái là con trai của Lộ Phi, cũng chính là cậu bé đó, Lộ Soái.
“Chờ thêm vậy, anh vẫn luôn cảm thấy Hoàng Hách sẽ không làm chuyện như vậy. Vì anh cảm nhận được sự chính trực trên người cậu ấy. Người có cảm giác chính trực, chắc sẽ không làm những chuyện phạm pháp đâu”, Lộ Phi lắc đầu, hai mắt nhìn vào điện thoại trong tay: “Anh đã bảo Mã Đông Minh đi hỏi rồi, anh ấy là cục trưởng Cục cảnh sát, những chuyện này trong Cục cảnh sát đều do anh ấy phụ trách”.
Vừa nói dứt, điện thoại của Lộ Phi đột nhiên reo lên.