THẦN Y XUẤT CHÚNG

Tuy Hoàng Hách không biết những hành động của Lưu Đông, nhưng anh lại có thể nhìn ra trước sự buồn bực trong lòng Lưu Đông.  

Luồng chân khí đó của anh làm hỏng luôn chức năng đàn ông của Lưu Đông, khiến hắn liệt dương. Hơn nữa, thủ pháp của Hoàng Hách hoàn toàn xuất phát từ Y Tiên Truyền Thừa, thủ pháp vô cùng cao siêu, với điều kiện y học hiện nay đừng nói là chữa khỏi hẳn, đến cả nguyên nhân gây bệnh cũng không thể tìm được.  

Hoàng Hách có thể đoán được, một kẻ háo sắc như Lưu Đông, bị liệt dương đối với hắn mà nói là một cú sốc cực lớn. Nhưng Hoàng Hách sẽ không thương hại hắn, suy cho cùng, đây là phản công của Hoàng Hách. Trước đây Hoàng Hách không có năng lực, chỉ có thể bị Lưu Đông ức hiếp. Giờ đây Hoàng Hách đương nhiên phải tính sổ lại từng chút một rồi. Nói chung lần này chỉ là chút lãi, nếu Lưu Đông vẫn tiếp tục đối đầu với Hoàng Hách, Hoàng Hách sẽ khiến Lưu Đông càng thê thảm hơn.  

Liễu Vi Nhi về nhà, nhưng không phải do Lưu Thanh Vân đưa đón, mà là một ông lão trông như quản gia lái xe đưa cô về, ông lão đó nhìn dáng vẻ thân mật của Liễu Vi Nhi và Hoàng Hách, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng ông ta không nói gì, chỉ cung kính mở cửa cho Liễu Vi Nhi, sau đó quay về ghế lái chờ Liễu Vi Nhi phân công việc.  

“Anh trai thối, lần sau em lại đến chơi với anh!”, Liễu Vi Nhi lưu luyến chào tạm biệt: “Còn nữa, nhớ phải gọi điện cho em đấy!”.  

Hoàng Hách nhìn dáng vẻ không nỡ rời đi của Liễu Vi Nhi, liền vẫy tay, không nói gì cả. Anh nhìn ra được ông lão lái xe này hình như có vẻ cảnh giác với anh.  

Sau khi tiễn Liễu Vi Nhi đi, chỉ còn lại Hoàng Hách và Lý Yên.  

“Hoàng Hách, anh định đi đâu?”, Lý Yên quay đầu sang nhìn Hoàng Hách, e dè hỏi.  

Hoàng Hách nghĩ một lúc: “Tôi muốn đến con phố ngọc bích ở Thành Tây, cô thì sao, hay là tôi đưa cô về trước?”.  

Lý Yên do dự một lúc, đột nhiên nói: “Cũng vẫn còn sớm, tôi về nhà cũng không biết làm gì, hay là chúng ta cùng đến con phố đó xem đi”.  

“Cũng được!”, có người đẹp đi cùng, đương nhiên là một chuyện vui rồi.  

Bắt một chiếc taxi, Hoàng Hách và Lý Yên đến thẳng tới con phố ngọc bích ở Thành Tây.  

Xung quanh Hải Thành không phải nơi sản sinh ra ngọc bích, nhưng kinh tế ở Hải Thành phát triển, nhiều người giàu, cho nên ngành cao cấp đốt tiền như ngọc bích này cũng vô tình trở nên phát triển, và Thành Tây cũng tự nhiên hình thành lên một con phố ngọc bích có quy mô không hề nhỏ.  

Đến con phố ngọc bích, chỉ thấy ở đây vô cùng đông đúc, tuy đã gần tám giờ, nhưng vẫn còn rất nhiều người đi lại trên đường.  

“Hoàng Hách, bên đó nhộn nhịp quá kìa!”, Lý Yên chỉ về một phía khác, hưng phấn gọi. Phía trước là một bãi đất trống có nhiều người vây xung quanh, hơn nữa trông bộ dạng vô cùng hứng khởi của đám người kia, xem ra nhất định đang xảy ra chuyện thú vị nào đó.  

Cô gái này mới đến Hải Thành chưa được bao lâu, nên đây cũng là lần đầu tiên đến con phố ngọc bích này.  

“Qua xem đi”, Hoàng Hách cũng hơi tò mò, chỉ là lối đi vào của con phố ngọc bích, sao lại tập chung nhiều người như vậy chứ.  

Hoàng Hách và Lý Yên cùng đi đến chỗ đám đông, thì thấy trên bãi đất trống này có một người trông như con buôn đang bày gian hàng, trong gian hàng của của hắn, những miếng ngọc bội và những viên ngọc bích được bày biện rất thẳng hàng ngay ngắn, dưới ánh sáng cố tình được bố trí, những viên ngọc bích tỏa ánh sáng lấp lánh, trông vô cùng rực rỡ.  

“Hi hi, mọi người xem đi, những viên ngọc này đều đẹp lắm, giờ xả hết, chỉ cần 998 tệ là có thể mang về nhà”, người bán hàng hô to: “Bảo đảm đều là những viên ngọc hàng thật đúng giá, không bị thiệt đâu!”.  

Trước những lời hô hào của hắn, mọi người đều có vẻ rung động, không kìm được liền bắt đầu lựa chọn. Giá của ngọc bích không rẻ, cái giá 998 tệ này chỉ có thể nói là vô cùng rẻ rồi. Hơn nữa những viên ngọc bích được bày trong gian hàng đều sáng đẹp, những người hiểu về ngành này muốn mua giá hời đương nhiên sẽ động lòng.  

Nhưng đa số mọi người vẫn không tin lắm, ngọc bích đẹp không thiếu kênh tiêu thụ, sao lại phải đến mức mở gian hàng vỉa hè chứ.  

Vì tò mò, nên Hoàng Hách âm thầm sử dụng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn về phía mấy viên ngọc bích kia. Một giây sau, Hoàng Hách bất giác sững sờ. Dùng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn thấy vô cùng rõ rệt bản chất bên trong của ngọc bích. Chỉ thấy phẩm chất của những viên ngọc bích này vô cùng kém, thậm chí còn khiến Hoàng Hách có cảm giác rất kỳ lạ.  

Rõ ràng là màu xanh lục nguyên khối, nhưng Hoàng Hách dùng Vô Thượng Tiên Đông nhìn thì lại thấy màu đen xám, còn có cả màu vàng ngà nhạt.  

“Những ngọc bích này có vấn đề!”, Hoàng Hách nghĩ thầm trong lòng. Ngọc bích có linh, nếu là vật liệu ngọc bích thật, thì Vô Thượng Tiên Đồng của anh chắc chắn sẽ nhìn ra được luồng linh khí, còn những thứ này tuy màu sắc bên ngoài vô cùng rực rỡ, nhưng lại không có luồng linh khí ấy.  

“Hoàng Hách, anh nhìn chiếc vòng ngọc kia đẹp không?”, đúng lúc này, Lý Yên đột nhiên chỉ vào một chiếc vòng ngọc nói.  

Hoàng Hách nhìn theo phía tay Lý Yên chỉ, Lý Yên nhìn thấy chỉ là một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh lục, dưới ánh sáng của đèn, chiếc vòng tay này có màu sắc tuyệt đẹp, nhìn trông rất giống đồ có giá trị cao.  

“Ha ha, người đẹp này đúng là có con mắt tinh tường. Chất ngọc bích này không tầm thường đâu, cô nhìn độ trong này vô cùng đẹp. Chỉ cần 998 tệ là có ngay trong tay rồi!”, vừa nói, người bán hàng cầm chiếc vòng ngọc lên nhét vào tay Lý Yên.

Bình luận

Truyện đang đọc