THẦN Y XUẤT CHÚNG

Có lẽ, vì Bạch tiên sinh này đã tu luyện Mê Hồn Thuật, ý chí rất mạnh mẽ, ắt có chuẩn bị trước, nên Tiên Nhãn Nhiếp Hồn của Hoàng Hách nhất thời lại không thể xâm nhập được vào ý thức của người này. Nhưng Hoàng Hách lại không vội, anh biết ý chí sẽ có lúc mệt mỏi, chỉ cần ý chí của Bạch tiên sinh có một chút lung lay nào, Hoàng Hách sẽ đánh thẳng một mạch, khống chế tâm thần của người này.  

Vài phút sau, Bạch tiên sinh cuối cùng cũng không chống cự lại nổi Tiên Nhãn Nhiếp Hồn của Hoàng Hách, ý chí bị lộ sơ hở, thế là Tiên Nhãn Nhiếp Hồn hoàn toàn tấn công vào trong.   

“Nói đi, người thuê là ai?”, Hoàng Hách nhìn cô gái, lạnh lùng hỏi.  

Ý thức của cô gái dường như có đấu tranh một lúc, nhưng cũng nhanh chóng bị ý chí của Tiên Nhãn Nhiếp Hồn trấn áp.  

“Là nhiệm vụ được đưa ra bởi một vị phó tổng của Tập đoàn Sơn Hạ, lấy được đầu anh sẽ có ngay năm triệu tệ”, cô gái cuối cùng lên tiếng.  

“Năm triệu tệ”, Hoàng Hách cười khẩy, trong lòng dấy lên một vẻ bất mãn. Anh chỉ đáng năm triệu tệ thôi sao?  

Nhưng vừa nhắc đến vị phó tổng của Tập đoàn Sơn Hạ kia, trong đầu Hoàng Hách liền nghĩ đến một tên mập. Lúc trước khi anh mua nguyên liệu thuốc ở Dưỡng Hư Đường, tên mập đó đã cướp viên Ngưu Hoàng thiên nhiên của anh, khí thế vô cùng hách dịch, hình như hắn có tự giới thiệu hắn chính là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Sơn Hạ. Cũng không biết người này và người đưa ra nhiệm vụ kia rốt cuộc có phải cùng một người không.  

Nghĩ đến đây, Hoàng Hách bất giác lại hỏi: “Miêu tả ngoại hình của người này cho tôi đi!”.  

Cô gái lắc đầu: “Hắn liên lạc với tôi qua điện thoại, cho nên tôi không biết hắn trông như thế nào. Với lại số điện thoại đó tôi cũng đã kiểm tra, hiển thị đã tắt máy, là một sim rác không có bất kỳ thông tin nào”.  

“Vậy sao?”, Hoàng Hách trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Lẽ nào chờ sau khi các cô giết được tôi rồi, cũng không liên lạc được với đối phương thì hắn trả thù lao cho các cô kiểu gì?”.  

Cô gái giải thích: “Quy tắc của Ám Ảnh là buộc phải trả hết thù lao trong vòng một lần trước khi đưa ra nhiệm vụ. Sau khi nhận được tiền thù lao, chúng tôi sẽ không ngừng đuổi giết mục tiêu, cho đến khi giết chết được mục tiêu mới thôi! Đương nhiên, nếu chủ thuê hủy bỏ nhiệm vụ, tiền thù lao cũng sẽ không được hoàn lại. Lúc trước vị phó tổng đó nhờ một tên ăn mày đưa tiền thu lao đến cho tôi, nhưng ngày hôm sau, thi thể của tên ăn mày đó được người ta tìm thấy trong đống rác.  

“Thì ra là vậy!”, Hoàng Hách nhíu mày suy tư: “Nói như vậy, manh mối trước mắt coi như không còn nữa”.  

Nhưng anh vẫn có hơi không cam tâm, nên lại hỏi: “Cô có biết bất kỳ thông tin gì về vị phó tổng đó không?”.  

“Không biết!”, cô gái trả lời rất dứt khoát, có sự khống chế của Tiên Nhãn Nhiếp Hồn, Hoàng Hách cũng không tin cô ta sẽ nói dối.  

Im lặng một lúc, giữa vùng lông mày của cô gái lộ ra vẻ đấu tranh, Hoàng Hách hiểu được cô gái này đang sắp tỉnh táo ra khỏi Tiên Nhãn Nhiếp Hồn rồi. Nghĩ một lúc, Hoàng Hách đột nhiên sờ vào túi, một giây sau, một gói bột được bọc bằng giấy da bò liền xuất hiện trên tay Hoàng Hách.  

Hai tay bóp một cái, cạy miệng cô gái ra, Hoàng Hách không cần nghĩ gì mà đổ luôn chỗ thuốc bột vào miệng cô gái.  

Cũng đúng lúc này, thần trí của cô gái cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cảm nhận được miệng mình có vị đắng chát, mặt cô ta liền biến sắc: “Anh cho tôi ăn cái gì đấy?”.  

Cô ta muốn nôn bỏ thứ trong miệng ra, nhưng bàn tay của Hoàng Hách đang bóp cổ cô ta, khiến cô ta không thể làm được động tác đó, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận vị đắng chát từ trong miệng chảy vào dạ dày, sau đó trong dạ dày bốc lên một luồng hơi lạnh.  

“Đây là Băng Phách Tán, cũng không phải là thuốc độc ghê gớm gì”, Hoàng Hách cười nhẹ: “Nó sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của cô đâu, chỉ là cách mười ngày cô buộc phải uống thuốc giải một lần, nếu không, máu trong toàn bộ cơ thể cô sẽ đông thành đá, cô sẽ chết trong đau đớn”.  

“Anh độc ác thật!”, cô gái nhìn Hoàng Hách, trong mắt đầy căm hận.  

Hoàng Hách cười khẩy một tiếng: “Độc ác sao, tôi chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình thôi!”.  

Vừa nói, anh từ từ buông bàn tay đang bóp cổ cô gái ra, dửng dưng nói: “Chỉ cần tôi không chết, cứ cách mười ngày ắt sẽ cho cô thuốc giải của Băng Phách Tán một lần”.  

Cô gái hung dữ nhìn Hoàng Hách, trong mắt tràn đầy sự đấu tranh.  

“Được, tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ giết anh”, một lúc lâu, cô gái cuối cùng gật đầu, rồi nhăn mặt nói: “Nhưng nếu cứ không ra tay với anh, e rằng sẽ bị cấp trên chú ý, cho nên cách vài ngày, tôi vẫn sẽ cho người đi giết anh. Tôi tin với thực lực của anh, dư sức đối phó với mấy mấy tên đó”.  

Hoàng Hách gật đầu, anh rất hài lòng với câu trả lời của cô gái. Anh không lấy tính mạng của Bạch tiên sinh, chẳng qua là vì cô ta chính là người phụ trách của Ám Ánh ở Hải Thành.  

Từ lời khai của tên cảnh sát giả, Hoàng Hách biết được vị Bạch tiên sinh này có Mê Hồn Thuật, có thể kiểm soát được tâm trí của người khác, nhưng thực lực lại không ra sao cả, thậm chí chỉ đạt đến tầng cao nhất của cao thủ hạng ba thôi. Thực lực như vậy, với thực lực tầng một ngự khí của Hoàng Hách muốn đối phó với cô ta thì dễ như chơi, đây cũng là lý do vì sao Hoàng Hách dám đến đây một mình để gặp Bạch tiên sinh.  

Trong quá trình đó anh rất muốn giết vị Bạch tiên sinh này. Nhưng cuối cùng Hoàng Hách lại đổi ý. Một trong số nguyên nhân là vì Bạch tiên sinh là một cô gái xinh đẹp yêu kiều, khiến Hoàng Hách có hơi không nỡ ra tay, phần lớn nguyên nhân lại là Hoàng Hách cảm thấy nếu anh giết người ngày, Ám Ảnh chắc chắn sẽ cử một Bạch tiên sinh khác càng lợi hại hơn, như vậy thì anh sẽ càng nguy hiểm. Thà giữ cho Bạch tiên sinh một con đường sống và dùng thuốc độc để khống chế cô ta, còn hơn anh luôn phải ở trong tình thế nguy hiểm.  

Đúng lúc này, vị Bạch tiên sinh đó đột nhiên quỳ xuống trước chân Hoàng Hách, đôi bàn tay ngọc ngà vuốt ve đùi Hoàng Hách, rồi dần dần lướt về phía trong đùi anh.  

“Anh à, tôi đột nhiên nhớ ra, anh gọi dịch vụ chăm sóc sức khỏe còn chưa được bắt đầu này!”, cô gái híp mắt nhìn Hoàng Hách, trên mặt tràn đầy vẻ mê hoặc.

Bình luận

Truyện đang đọc