THẦN Y XUẤT CHÚNG

Thời gian dần dần trôi, khắp người Hoàng Hách đều co rúm, chỉ có ánh mắt anh là vẫn không hề chùn lại, như thể cơn đau đớn lúc này chỉ đủ để trở thành công cụ để Hoàng Hách rèn luyện sự kiên cường mà thôi.  

Cuối cùng nửa tiếng cũng trôi qua, sắc mặt Hoàng Hách cũng giãn ra.  

Tác dụng của thuốc cuối cũng cũng qua, cơn đau đớn trong cơ thể hoàn toàn biến mất. Thổi phù một hơi dài, trên mặt Hoàng Hách không có chút do dự nào, lại một lần nữa cầm bình thủy tinh lên, không cần nghĩ mà đổ luôn toàn bộ Cường Thân Thang vào trong nước.  

Lần này, Hoàng Hách lại không cần nghỉ ngơi mà bắt đầu đợt hấp thụ mới luôn! Nếu lúc này có người nhìn thấy việc Hoàng Hách đang làm, e rằng sẽ kinh ngạc mà há hốc mồm. Quá trình đau đớn như vậy, mà Hoàng Hách không cần nghỉ ngơi chút nào, liệu anh có chịu nổi không?  

Nhưng Hoàng Hách vẫn làm như vậy, không hề chùn bước. Vì ngay lúc nãy, khi anh sắp đạt đến cực hạn, anh rõ ràng cảm nhận được tốc độ trở nên mạnh mẽ của cơ thể anh đã vô cùng nhanh. Đương nhiên, Hoàng Hách cũng không biết có phải do anh bị ảo giác hay không, cho nên mới muốn thử tiếp, ép bản thân đến tận cùng cực hạn.  

Cường Thân Thang dạng cao khi gặp nước lập tức hòa tan hoàn toàn.  

“Mở ra cho tao ‘Nhục Thân Cửu Luyện’!”, Hoàng Hách lại hét nhẹ một tiếng, lại một lần nữa hấp thụ hết dược lực bên trong chậu tắm.  

“Hự”.  

“Á”.  

Anh khẽ gầm lên, như một con sư tử đang bị thương. Nhưng tinh thần anh lại hoàn toàn chú ý vào cơ thể mình, quan sát sự thay đổi trong cơ thể.  

Một lúc sau, khuôn mặt Hoàng Hách lộ ra một luồng thông tin.  

“Không phải là ảo giác!”, trong lòng anh thầm nghĩ, vừa rồi, anh đã phát hiện khi cơ thể anh đạt đến trạng thái cực hạn, tác dụng làm mạnh của Cường Thân Thang lên cơ thể anh rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Cùng dược lực như nhau, khi ở trong trạng thái cực hạn, việc làm mạnh cơ thể lại tốt hơn hẳn so với lúc đầu.  

“Xem ra, khi cơ thể mình rơi vào cực hạn, ‘Nhục Thân Cửu Luyện’ càng dễ làm cơ thể trở nên mạnh hơn!”, đến lúc này, trong lòng Hoàng Hách đã có hơi hiểu ra. Có phát hiện này, Hoàng Hách cũng càng có nhiều động lực hơn, dường như những đau đớn trên cơ thể cũng giảm đi rất nhiều.  

Cứ như vậy, bát Cường Thân Thang thứ tư của Hoàng Hách cũng được tiêu hao hết.  

Nằm trong chậu tắm, gương mặt Hoàng Hách đầy vẻ mệt mỏi. Nhưng nếu quan sát kỹ sắc mặt của anh, lại phát hiện ra trong sự mệt mỏi kia lộ ra một vẻ vô cùng hứng khởi.  

“Đúng là thần kỳ, lần này sử dụng Cường Thân Thang trong lúc mệt mỏi, hiệu quả thế mà lại tốt hơn khoảng một nửa so với khi cơ thể bình thường”, Hoàng Hách tự nói một mình với vẻ vui mừng.  

Đừng tưởng một nửa thì không nhiều, nếu nhân với một con số lớn, vậy thì là một biên độ tăng cực khủng đó.  

Nhưng sau đấy, Hoàng Hách lại nghĩ đến một vấn đề.  

Anh đã hấp thụ hết bốn bát Cường Thân Thang, vậy có phải anh đã đạt đến cực hạn rồi không?  

Nếu theo như cách nói trong Y Tiên Truyền Thừa, bốn bát đã là cực hạn mà một người có thể hấp thụ rồi. Những người hấp thụ quá bốn bát, không thể nói là không có, nhưng trong Y Tiên lại chưa thấy viết bao giờ.  

Nếu là trước đây, Hoàng Hách có lẽ cũng nghe theo lời của Y Tiên Truyền Thừa. Nhưng bây giờ, anh có được "Nhục Thân Cửu Luyện" dường như đã khiến Hoàng Hách đi xa hơn định nghĩa về Cường Thân Thang trong Y Tiên Truyền Thừa, điều này khiến trong lòng Hoàng Hách xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.  

Biết đâu lại có thể phá vỡ kỷ lục này cũng nên.  

Do dự một lúc, Hoàng Hách cuối cùng hạ quyết tâm, lấy nốt bình thủy tinh đựng Cường Thân Thang cuối cùng ra. Không phải anh keo kiệt, mà vì một bát Cường Thân Thang anh có thể bán với giá 50 triệu, nếu đổ vào trong nước phát hiện bản thân không dùng được, vậy chẳng phải là lỗ mất 50 triệu rồi không.  

Năm mươi triệu tệ đấy, chứ không phải năm nghìn tệ. Kể cả lần trước Hoàng Hách cược đá thắng, mở ra một viên ngọc bích cực phẩm, nhưng cũng chỉ bán được 20 triệu. Nếu giờ 50 triệu này mà đi tong, thì Hoàng Hách sẽ đau lòng chết mất.  

Cuối cùng Hoàng Hách như thể đã lựa chọn xong, mở luôn nắp mình thủy tinh ra rồi từ từ đổ thuốc cao Cường Thân Thang vào trong nước.  

Tim Hoàng Hách đập thình thịch liên hồi, như một con thỏ sợ hãi.  

Một lúc sau, tim anh ấy không còn đập mạnh nữa, trên khuôn mặt lộ vẻ phấn chấn.  

“Ha ha, thế mà mình vẫn có thể hấp thụ được!”, Hoàng Hách ha ha cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập niềm vui mừng: “"Nhục Thân Cửu Luyện" đúng không hổ danh là thứ tốt được lưu truyền từ thời thượng cổ, có nó, thế mà mình lại có thể phá vỡ được giới hạn sử dụng của Cường Thân Thang”.   

“Nếu mình có thể tắm thuốc bằng Cường Thân Thang liên tiếp, và kết hợp với "Nhục Thân Cửu Luyện", kinh mạch của mình không những có thể mở rộng đến mức độ vô cùng khủng khiếp, mà cơ thể của mình cũng có thể không ngừng mạnh mẽ, nếu có thể, biết đâu còn đạt được đến bước luyện đầu tiên trong "Nhục Thân Cửu Luyện" nữa”.  

Hoàng Hách ngâm mình trong nước thuốc, dược lực trong Cường Thân Thang không ngừng kích thích từng bộ phận trên người anh, khiến trong mắt anh tràn đầy vẻ rạng rỡ.  

Chỉ cần luyện được bước luyện đầu tiên trong "Nhục Thân Cửu Luyện", thực lực của anh e rằng sẽ đạt đến một cấp vô cùng khủng khiếp, đến lúc đó, có lẽ anh cũng có niềm tin đấu với cả người ở cấp tông sư!  

Kìm nén sự kích động trong lòng, giọng nói hơi khàn của Hoàng Hách lại vang lên: “Phát ra ra cho tao, "Nhục Thân Cửu Luyện"!”.

Bình luận

Truyện đang đọc