“Hoàng Hách, em đừng mắc lừa nhé!”, Hứa Tịnh từ ghế lái đi xuống, nói nhỏ với Hoàng Hách. Tuy trong lòng cũng đã lờ mờ đoán, nhưng cô vẫn không yên tâm. Vừa rồi cô tính sơ qua thì giá sau thuế của chiếc xe này là hơn ba triệu tệ. Hơn ba triệu tệ đó, một lúc trả hết luôn, Hoàng Hách làm nổi không đây.
“Không sao!”, Hoàng Hách mỉm cười, sau đó thò tay vào trong túi chiếc quần bò đã bạc màu, lôi một tấm thẻ ngân hàng cũ kỹ ra rồi đưa cho Hứa Tịnh, Hoàng Hách mỉm cười nói: “Chị Tịnh Tịnh, em lấy chiếc xe này, chúng ta đi thanh toán thôi!”.
“Ồ”.
Câu nói của Hoàng Hách vừa dứt, toàn bộ người ở hiện trường đều cảm thấy kinh ngạc.
“Gì thế, cậu ta mua xe thật sao?”.
“Không thể tin nổi, lẽ nào người ăn mặc tồi tàn này lại có thể lấy ra được số tiền lớn đến vậy?”.
...
Mọi người bàn tán sôi nổi, ánh mắt nhìn Hoàng Hách cũng thay đổi, từ sự coi thường ban đầu trở thành kinh ngạc và sốc!
“Vãi, gì thế này?”, thấy Hoàng Hách và Hứa Tịnh cùng đi về phía đại sảnh, mặc giám đốc Từ trở nên biến sắc. Không ngờ Hoàng Hách lại lôi hẳn thẻ ngân hàng ra nói muốn mua chiếc xe này.
Lẽ nào người này thực sự có năng lực mua chiếc xe này sao, đáng cười là bản thân ông ta còn ngốc nghếch đưa ra yêu cầu cá cược, đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông à.
“Giám đốc Từ, đừng lo, biết đâu thằng ranh đó và con khốn Hứa Tịnh hợp tác lại để chơi chúng ta thì sao?”, vẻ mặt của Lương Bình không được tốt cho lắm, nhưng trong lòng cô ta vẫn ôm niềm hi vọng.
“Cũng phải, đi, chúng ta đi xem xem, không thể mắc lừa thằng cha đó được!”, giám đốc Từ vỗ vào đùi một cái, rồi dẫn Lương Bình hùng hổ đi theo ra.
Nhưng khi bọn họ đi đến đại sảnh, trong đại sảnh đã tập chung rất nhiều người. Người đứng đầu chính là một người thanh niên mặc comple sang trọng, vừa nhìn thấy người này, sắc mặt Lương Bình lập tức trở nên căng thẳng.
“Tổng giám đốc!”, Lương Bình vội vàng đi tới, nhíu mày kêu lên.
Nhưng điều ngạc nhiên đã xảy ra, tổng giám đốc vốn luôn tươi cười với cô ta lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái rồi không thèm để ý nữa.
Lương Bình đang hồ hởi đến lấy lòng, đột nhiên tâm trạng chùng xuống, bất giác nhìn vị tổng giám đốc này, chỉ thấy tổng giám đốc lúc này đang mỉm cười với Hoàng Hách, và đang nói chuyện với Hoàng Hách rất đĩnh đạc.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”, thấy bộ dạng vị tổng giám đốc này của mình, cho dù là Lương Bình hay là người khác đều có hơi sững sờ. Thấy dáng vẻ của vị tổng giám đốc này, như thể quen với Hoàng Hách vậy.
“Thần y Hoàng Hách, tôi là Lộ Phong!”, vị tổng giám đốc trẻ tuổi bắt tay chặt với Hoàng Hách, mặt mày hưng phấn nói: “Bố tôi có thể bình yên vô sự, là nhờ có thần y như cậu giúp đỡ”.
Hoàng Hách nhìn Lộ Phong cảm thấy có hơi hiểu ra điều gì đó: “Tôi cứu bố của anh sao? Anh họ Lộ, anh là em trai của bí thư Lộ à?”.
“Đúng vậy, thần y Hoàng Hách, tôi là em trai của Lộ Phi, anh trai tôi có cho tôi xem ảnh của cậu, cho nên nhìn cái là tôi nhận ra cậu ngay”, Lộ Phong mỉm cười nói: “Không ngờ hôm nay cậu đến showroom của chúng tôi, đúng là vinh hạnh cho showroom chúng tôi quá. Thần y Hoàng Hách, cậu muốn mua xe à?”.
“Đúng vậy, tôi ngắm được một chiếc xe, đang định thanh toán đây!”, Hoàng Hách vừa nói, vừa đẩy Hứa Tịnh ở bên cạnh ra: “Giám đốc Lộ, đây là chị gái tốt của tôi”.
Lộ Phong mỉm cười gật đầu, ở trên thương trường lâu năm như anh ta đương nhiên là hiểu mục đích Hoàng Hách giới thiệu Hứa Tịnh là gì, liền nói: “Hứa Tịnh, từ lâu tôi cũng nghe mọi người nói cô làm việc rất tích cực, đối xử với mọi người rất tốt, thế này nhé, vừa hay giám đốc Lý của phòng kinh doanh chuyển công tác, cô thay vị trí của cô ấy đi”.
Hứa Tịnh hoàn toàn ngây người ra, chỉ vì một câu của Hoàng Hách mà vị trí giám đốc phòng kinh doanh mà cô chưa bao giờ dám mong ước kia lại thuộc về cô.
“Tổng giám đốc, tôi không phục!”, đúng lúc này, Lương Bình liền nhảy ra, nói với Lộ Phong: “Doanh số của Hứa Tịnh kém nhất, dựa vào đâu để cô ta làm chứ?”.
Lương Bình đương nhiên là không phục, trong tất cả mọi người, doanh số của cô ta là cao nhất, vị trí giám đốc kinh doanh phải thuộc về cô ta mới đúng, dựa vào đâu mà cho Hứa Tịnh?
Thấy vẻ mặt đanh đá của Lương Bình, khuôn mặt của Lộ Phong lại một lần nữa trở nên lạnh lùng: “Tôi còn một chuyện muốn tuyên bố, Lương Bình, vì vấn đề tác phong làm việc của cô, nên cô đã bị đuổi việc! Đến phòng tài vụ thanh toán lương đi”.
“Dựa vào cái gì chứ? Tôi đã làm gì sai?”, Lương Bình như một con chó bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên hét to: “Doanh số của tôi cao nhất, vì sao lại đuổi việc tôi?”.
“Hừ, từ ngày cô vào showroom làm việc, tổng cộng cô đã có 17 lần quan hệ bất chính với khách hàng, những chuyện này có cần tôi phải nói rõ cho cô không?”, Lộ Phi tức tối nói: “Vì doanh số, mà cô lại bán thân ở trong showroom 4S, cô định biến showroom 4S thành cái gì hả?”.
“Tôi đâu có!”, Lương Bình hét lên: “Tổng giám đốc, anh đừng có vu oan cho tôi!”
“Ha ha, lẽ nào muốn tôi trích xuất camera ra sao?”, Lộ Phong lạnh lùng cầm USB ra rồi ném về phía Lương Bình, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến showroom là để cho cô nghỉ việc. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn cô, nếu không phải cô thì tôi sẽ không đến đây, như vậy thì tôi đã không gặp được thần y Hoàng Hách rồi. Thế này đi, cô đến phòng tài vụ nhận thêm 5000 tệ nữa, coi như tôi đã hết lòng với cô rồi”.
Sắc mặt Lương Bình cuối cùng cũng sa sầm lại, lúc này, cô ta đã hiểu công việc của cô ta đã không còn hi vọng nữa. Nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, Lương Bình quay phắt sang nhìn giám đốc Từ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tha thiết.
Nhưng lúc này có một người phụ nữ đang đứng bên cạnh giám đốc Từ, chính là vợ của ông ta, đang nhìn cô ta với con mắt cảnh cáo. Còn vị giám đốc Từ vừa bị cô ta làm cho mê hoặc kia khi nhìn thấy ánh mắt của Lương Bình nhìn đến, lại lập tức quay đầu sang nói với vợ mình: “Thủ tục nhận xe xong hết rồi, để anh đưa em đi xem”.
Vừa nói, ông ta chứ thế đi khỏi luôn.
“Đúng lại, giám đốc Từ, ông đừng đi vội!”, thấy giám đốc Từ đang lén lút trốn đi, Hoàng Hách đột nhiên hắng lên một giọng: “Vụ cá cược của chúng ta còn chưa kết thúc mà!”