THẦN Y XUẤT CHÚNG



Về đến phòng thuê, Hoàng Hách ngáp một cái, tiện tay quẳng áo khoác trên người lên sofa, sau đó về phòng ngủ lấy một cái quần lót đi về phía nhà vệ sinh.

Mỗi lần tăng ca đêm về, anh đều có thói quen tắm rửa.

Tăng ca cả một đêm, sau khi về đến nhà tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc thoải mái, có lẽ không có việc gì sướng hơn thế.
Song vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Hoàng Hách đã sững sờ.

Chỉ thấy trong nhà vệ sinh có một bóng người trắng nõn nà xuất hiện trước mắt anh, không phải Tô Lệ thì còn ai chứ?
Vì hôm nay là thứ hai, phải đi học, nên Tô Lệ cố tình dậy thật sớm, muốn tắm rồi mới đến trường.

Thấy Hoàng Hách chưa về, cô cũng yên tâm không khóa cửa.

Song không ngờ, đến khi cô tắm xong đang lau người thì Hoàng Hách lại đột nhiên đi vào.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Hách, khiến Tô Lệ bỗng sững sờ tại chỗ, nhưng chỉ ngẩn ra một chốc lát, Tô Lệ đã hét lên: “Hoàng Hách, cái đồ sở khanh này!”.
“Này, là em tắm không đóng cửa nhé.


Anh làm sao biết em ở trong chứ?”, Hoàng Hách vội vàng giải thích, nhưng mắt lại không dời đi được.
“Anh còn nhìn!”, hai má Tô Lệ đỏ ửng, hai tay muốn che đi chỗ kín của mình, song che được bên trên thì lại không che được bên dưới, che bên dưới thì lại lộ bên trên.
“Còn không ra ngoài đi!”, Tô Lệ xấu hổ lại lần nữa hét lên, lần này, giọng cô còn mang theo chút nức nở.
“Ờ, ờ”, Hoàng Hách cũng bừng tỉnh, rụt chân lao ra khỏi nhà vệ sinh.

Nhưng thân hình đẹp đẽ của Tô Lệ lại cứ bồi hồi trong đầu anh mãi, chẳng thể xua đi được.
Được một lúc thì cửa nhà vệ sinh mở ra, Tô Lệ lén lén lút lút đi ra, cứ như một đứa trẻ phạm lỗi tránh phụ huynh.
Hoàng Hách ngồi trên sofa, vừa hay đối diện với nhà vệ sinh.

Thấy Tô Lệ đi ra từ trong nhà vệ anh, ánh mắt anh không kiềm được sáng rực.
Chỉ thấy Tô Lệ lúc này thế mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Chiếc khăn trắng tinh bao chặt cơ thể Tô Lệ, cũng phác họa hết dáng người xinh xắn của cô.

Làn da trắng nõn kia, đường cong xinh đẹp kia, khe ngực sâu hun hút kia, cặp chân thon dài kia… từng hình ảnh này khiến Hoàng Hách nhìn mà sôi sục, thật sự muốn hóa thân thành một con sói, lao vào con cừu này.
May mà sức kiềm chế của Hoàng Hách hơn người, không làm ra chuyện gì quá đáng.

Nhưng mà nhìn cho đã con mắt thì vẫn được.

Nhìn Tô Lệ như hoa sen ló khỏi mặt nước, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên trào dâng một suy nghĩ đen tối, có muốn mở Vô Thượng Tiên Đồng nhìn lại thử không nhỉ?
Cuối cùng Hoàng Hách vẫn nhịn được.
“Đồ khốn, mắt đừng có nhìn lung tung!”, Tô Lệ một tay túm góc khăn tắm đề phòng bị rơi, một tay khác thì lắc với Hoàng Hách, khoe nắm đấm trắng bóc, nói như kiểu ra oai: “Vừa nãy anh chưa về nên em không cầm quần áo vào… này, anh còn nhìn bà đây là đấm cho anh tơi bời đấy nhé”.
Hoàng Hách cong môi cười, đột nhiên nói: “Lệ Lệ, lộ rồi”.
“Á, lưu manh”, Tô Lệ hét lên, đâu còn quan tâm việc kèn cựa với Hoàng Hách nữa, ba chân bốn cẳng xông vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, mãi cũng không có động tĩnh gì.
“Ha, ha, dễ lừa thật”, Hoàng Hách cười ha ha.


Không có việc gì trêu Tô Lệ cũng là việc thú vị.
Mãi một lúc, Tô Lệ cuối cùng cũng đi ra, cô lúc này đã mặc xong quần áo, bộ quần áo xinh đẹp khoe hết dáng người hoàn hảo của cô, là phong cách hoàn toàn khác với dáng vẻ quấn khăn tắm ban nãy.
“Hoàng Hách, anh là cái đồ khốn kiếp!”, vừa ra khỏi phòng, Tô Lệ đã bày dáng vẻ muốn liều mạng với Hoàng Hách: “Có phải anh cố ý không?”.
Hoàng Hách không kiềm được bật cười ha hả, cười một lúc thì trên mặt lộ vẻ thần bí khó đoán: “Lệ Lệ, đương nhiên anh không cố ý.

Nếu anh cố ý muốn nhìn em thì em căn bản không che được…”.
“Anh… anh có ý gì?”, trên mặt Tô Lệ lộ vẻ cảnh giác: “Sao em hơi không hiểu, anh nói rõ ra xem”.
Hoàng Hách cười hì hì: “Nói gì, anh có nói gì đâu”, nói rồi, Hoàng Hách đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái rầm.
“Này, Hoàng Hách, anh mở cửa ra, nói rõ ràng cho bà đây”, Tô Lệ đập cửa mãi không chịu thôi.
“Anh cởi sạch bách rồi, em muốn anh mở cửa thật à?”, bỗng nhiên, trong nhà vệ sinh vang lên giọng nói trêu chọc của Hoàng Hách.
“Anh cái đồ lưu manh”, Tô Lệ khẽ lẩm bẩm, xoay người rời đi: “Em đến trường đây”.
“Ha, ha, đồ nhát gan, em không vào anh có thể đi ra”, giọng nói đầy trêu chọc của Hoàng Hách lại lần nữa vang lên từ trong nhà vệ sinh.
“Đồ dê xồm, anh dám!”, mặt Tô Lệ đầy sợ hãi, túm lấy túi xách tay của mình, bỏ chạy ra cửa như bay.
“Đồ nhát gan!”, Hoàng Hách tươi cười đi ra, nhìn cánh cửa đóng kín, khẽ cười nói: “Đúng là nhát cáy”.
Nhanh chóng tắm rửa, Hoàng Hách về phòng.

Lần này, anh không ngủ luôn mà khoanh chân ngồi ngay ngắn sau khi khóa trái cửa.
Suy nghĩ xoay chuyển, nội dung của Trường Sinh Tiên Kinh xuất hiện trong đầu anh.


Nghiên cứu kĩ càng một lúc, Hoàng Hách nhắm mắt lại, ý niệm trống rỗng sáng tỏ, bắt đầu lần tu luyện chân chính đầu tiên trong đời dựa theo phương pháp tu luyện của Trường Sinh Tiên Kinh.
Rất nhanh, Hoàng Hách đã vào trạng thái cực kì lạ lùng.

Cùng với việc ý niệm trỗng rỗng, trong đầu anh thế mà còn xuất hiện một khung cảnh.
Từ trong hình ảnh ấy, Hoàng Hách nhìn thấy tứ chi bách cốt của mình, nhìn thấy kinh mạch lục phủ ngũ tạng của mình, với một luồng khí yếu ớt đang chảy trong kinh mạch.
Nếu bị những cao thủ võ lâm biết trạng thái lúc này của Hoàng Hách, thì nhất định sẽ kinh ngạc đến mức rớt cằm.

Người bình thường chỉ có công lực cực kỳ cao siêu mới có thể miễn cưỡng đến cảnh giới nội thị.

Còn Hoàng Hách, thế mà lần đầu tu luyện đã vào trạng thái nội thị.

Thậm chí nội thị của Hoàng Hách còn rõ ràng như vậy, mỗi điều đều có thể nhìn thấy rõ rệt nhờ các đường kinh mạch.
Với việc này, Hoàng Hách lúc này đương nhiên không biết, anh lúc này đang chìm trong niềm vui lần đầu tu luyện, Hoàng Hách dù thế nào cũng không ngờ được, cảm giác tu luyện còn hơi muốn ngừng mà không được.


Bình luận

Truyện đang đọc