Kim Bích Hàm đến gần bên cạnh, dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Sở Vân, khuyên nhủ:
- Sở huynh, lui một bước vẫn là trời cao biển rộng...
- Huynh cũng khuyên ta dừng tay sao?
Sở Vân nói.
Kim Bích Hàm lắc đầu:
- Không phải dừng tay, còn núi xanh không lo không có củi đốt. Ta thường xuyên nghiêm khắc nói với mình như vậy, những lời này cũng tặng lại cho huynh.
Sở Vân trầm mặc xuống. Hắn cũng biết Kim Bích Hàm nói rất có đạo lý. Nhưng thật sự không cam lòng, trốn ở trong Thư Viện, ngồi xem Thư gia đảo bị diệt vong.
Cuối cùng nên lựa chọn như thế nào? Ngoài mặt, thoạt nhìn Sở Vân có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thật ra trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Vòng thứ tư.
Cuối cùng, yêu nguyên của Thâm Hải Cửu Đầu Xà tiêu hao hầu như không còn, trên người nó bắt đầu xuất hiện vết thương.
Hoa Anh lên đài, thản nhiên lấy ra một mũi tên. Mũi tên với tính chất bạch ngọc, mũi tên hình xoắn ốc, đuôi mũi tên như đóa hoa nở rộ.
- Còn đây là Ngọc Lan Hoa Tiễn cấp số Tiểu yêu.
Mặt hắn như ngọc, mắt lướt nhanh bốn phía, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý.
- Thanh Hương Thiên Tâm Tiễn!
Hoa Anh giương cung cài tên, nhẹ giọng nói. Mũi tên hóa thành mùi thơm ngát vô hình, không tiếng động không hình ảnh, làn gió thơm lướt qua. Nhất thời đầu rắn hệ độc của Cửu Đầu Xà phát ra tiếng rống thảm thiết.
Ánh mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc.
- Hay!
Đám người Mã Hữu Tài há miệng hò hét, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Vòng thứ năm.
Rõ ràng Thâm Hải Cửu Đầu Xà đã kiệt lực, vết thương trên người chi chít, máu chảy ra như trút nước.
Hoa Anh lại lên đài, lấy ra một mũi tên cấp số Tiểu yêu. Mũi tên cong lên như giống như nửa vầng trăng, thân mũi tên màu gỗ, đuôi tên phong phú như bụi cỏ mọc loạn.
- Đây là Hoa Xa Đăng Nguyệt Tiễn cấp số Tiểu Yêu!
Hoa Anh dùng ngón tay mảnh dẻ trắng nõn, vuốt phẳng một chút, thản nhiên đặt lên dây cung.
Mũi tên này bắn ra, khí thế lừng lẫy đến cực điểm. Ánh sáng nổ tung, giống như một chiến xa đang tung hoành, hung hăng đánh vào một đầu rắn. Nhất thời đầu rắn hoàn toàn biến đổi, huyết nhục mơ hồ.
- Tên hay!
Mã Hữu Tài, Vệ Khiếp đều gào lên, cố ý lớn tiếng kêu to, dùng ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn về phía Sở Vân.
- Thật sự là tên hay!
- Tiễn thuật Hoa gia quả danh bất hư truyền.
Trên đài cao rất nhiều người đều âm thầm gật đầu.
Bầu không khí bên Sở Vân ngưng trọng.
Vòng thứ sáu
Đầu rắn hệ Độc đã bị đánh nát vụn. Cửu Đầu Xà chỉ còn lại tám đầu rắn. Mười sáu mắt rắn trừng trừng nhìn về các thư sinh, tràn ngập phẫn nộ cừu hận mãnh liệt.
Hoa Anh lại lấy ra một mũi tên:
- Còn đây là Thiết Mai Huyết Thủy Tiễn!
Hai tay hắn giơ cao mũi tên, cho mọi người quan sát. Như ý nguyện, hắn nghe được tiếng kêu lên đầy kinh ngạc và tán thưởng của mọi người xung quanh.
Hoa gia không chỉ có được đạo pháp Tiễn thuật đa dạng và phức tạp, cũng có Bí pháp chế luyện mũi tên được tích lũy từ nhiều thế hệ. Về điểm này sợ là ngay cả Du Nha đại sư cũng không bì kịp.
Mũi tên bắn ra, hình thành một đóa hoa mai. Phát ra những tiếng Vù vù trong không trung, như bay luân bàn chuyển động. Nháy mắt đánh lên đầu rắn hệ hỏa. Ầm một tiếng.
Thoáng cái đã bắn nát đầu rắn!
Hoa Anh phong cảnh vô hạn.
- Thiết Mai Huyết Thủy Tiễn dùng để khắc chế yêu thú hệ hỏa, tạo ra uy lực cường đại!
- Đây là bí pháp chế luyện mũi tên, trên thị trường tiêu tốn ước khoảng sáu ngàn Địa sát thạch tệ. Nhiều khi có tiền cũng không mua được đâu.
- Hoa Anh bỏ vốn mua bí chế sử dụng mũi tên bí chế, xem ra là thật sự muốn đánh bại Sở Vân, đoạt được vị trí đứng đầu.
Trong đám người đứng xem truyền ra tiếng kêu sợ hãi.
Vòng thứ bảy, vòng thứ tám...
Sống sót qua mấy vòng, Hoa Anh trở thành ngôi sao chói mắt nhất. Mỗi một mũi tên, là một lần gặt hái, đều khiến mọi người chấn động và phát ra hưởng ứng mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời vô cùng nổi bật, không người nào có thể kháng cự.
- Sở Vân, ngươi muốn đánh bại ta bằng Tiễn thuật, là chuyện không có khả năng xảy ra. Làm gì phải cậy mạnh?
Tới lượt Sở Vân lên sân khấu, Hoa Anh thoáng lướt qua, cười nói.
Sở Vân không nói, vẫn chỉ cố gắng bắn tên. Tuy rằng trong đội của hắn thiếu một người, nhưng hắn vẫn dẫn dắt, vẫn chăm chút theo sát đối thủ, không chút lười biếng.
Đám người Kim Bích Hàm, Nhan Khuyết nghẹn một cỗ khí giận, các đội viên thường thường có phát huy vượt xa bình thường, dẫn phát từng đợt hoan hô hưởng ứng.
Bên Hoa Anh dần dần cảm nhận được áp lực. Bên Sở Vân đuổi theo rất sát, khiến bọn họ dần dần cảm thấy khẩn trương hơn.
- Đáng giận, liều mạng như vậy làm gì?
Vệ Khiếp không thể hiểu nổi, khẽ mắng.
- Đúng là một đám không thấy quan tài không rơi lệ!
Sắc mặt Mã Hữu Tài âm trầm, khinh thường cười nhạo nói.
- Tiễn thuật của Hoa Anh như trăm hoa bay lượn làm cho người ta cảm thấy kinh diễm. Nhưng đám người Sở Vân vẫn kiên trì hề từ bỏ, càng khiến người ta thêm tán thưởng.
Giang Hán quốc chủ thầm nói trong lòng. Hắn rất ít khi nhìn thấy thiếu niên nào như vậy, một người có tinh thần gần như bướng bỉnh chấp nhất, khiến người ta cảm thấy khâm phục.
- Tính cách cứng cỏi như thế…
Càng ngày, mắt Mông Nguyên quốc chủ càng mở lớn. Hắn nhìn ra được, biểu hiện và tinh thần của Sở Vân cũng ảnh hưởng tới toàn bộ đội ngũ.
- Nhận được tin dữ Thư gia đảo bị tấn công, không ngờ vẫn có thể kiên cường, không hề rối loạn đầu trận tuyến. Ha ha ha. Đã lâu rồi ta chưa gặp được người trẻ tuổi nào ưu tú như vậy!
Trong lòng Mông Nguyên quốc chủ tán thưởng không thôi.
Hắn hiểu rất rõ: người có sức mạnh và thiên phú mạnh hơn so với Sở Vân cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng có thể có được tính cách như hắn lại là vạn người mới có một.
- Chẳng qua, tiếp tục như vậy, Sở Vân sẽ không thể nắm được phần thắng. Trừ phi đối phương xuất hiện sai lầm trọng đại...
Chút bất tri bất giác, Mông Nguyên quốc chủ đã suy nghĩ nghiêng về phía Sở Vân.
Vòng thứ chín, vòng thứ mười...
Hoa Anh đã không phải đang bắn tên, mà đang biểu diễn. Đủ loại Tiễn thuật được đưa ra, chưa từng lặp lại. Bí chế Tiễn tinh xảo kỳ diệu, khiến người xem được mở rộng tầm mắt.
Đám thư sinh đều thỏa nguyện hô lớn.
Lúc này, đã bắt đầu có người lục tục rời khỏi hiện trường thi đấu. Yêu binh cũng có chỗ thiếu hụt nhất định, hơn nữa liên tiếp sử dụng đạo pháp Tiễn thuật có uy lực cường đại, làm cho yêu nguyên trong Yêu Cung tiêu hao rất nhanh. Trong bãi bắn bia vì phòng ngừa Cửu Đầu Xà hấp thu yêu nguyên khôi phục, nên đã phong tỏa nguyên khí. Bởi vậy Yêu Cung cũng không thể bổ sung yêu nguyên.
Hai bên đều có người rời đi. Chẳng qua bên Sở Vân chiếm đa số. Cuối cùng cũng do thực lực tổng thể vẫn kém một ít, hiện tại đã bắt đầu lộ rõ.
Lại một lần luân phiên lên sân khấu, Hoa Anh thoáng gặp Sở Vân:
- Hẳn là ta nên cám ơn ngươi đã khiến ta tỉnh lại. Lúc này chính là lúc ta đáp lễ cho ngươi. Sở Vân, ngươi chắc chắn sẽ bại trận!
Hắn thoáng cười, phong thái tự tin thong dong, tư thế oai hùng toả sáng, khí vũ bất phàm.
- Ta chưa bao giờ thất bại qua.
Sở Vân nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên.
- Chưa bao giờ?
Hoa Anh cũng không biết định nghĩa từ thành bại trong lòng Sở Vân. Hắn giương mày lên.
- Vậy hôm nay ngươi sẽ có cơ hội nếm thử mùi vị thất bại!
Vòng mười một, vòng mười hai...
Biểu hiện kiên cường của Thâm Hải Cửu Đầu Xà nằm ngoài dự đoán của mọi người, phần lớn thành viên trong hai đội đã bất đắc dĩ rời khỏi.
- Con Cửu Đầu Xà hẳn là từng gặp kỳ ngộ, ăn thiên tài địa bảo gì đó, nếu không khả năng khôi phục và phòng ngự sẽ không biến thái như thế.
Có người phỏng đoán.
- Trong biển sâu, yêu thú đa dạng, yêu thực mọc thành bụi, vẫn là vùng cấm đối với loài người chúng ta. Nơi chưa bao giờ bị khai thác, tất nhiên số lượng thiên tài địa bảo lớn hơn cũng không có gì là khó hiểu.
- Cứ như vậy, Sở Vân càng không có cơ hội. Trong đội của hắn, còn không còn nhiều người ở lại...
Trong đội của Sở Vân, chỉ còn lại có bốn năm người. Trái lại, bên Hoa Anh, vẫn còn gần mười người.
- Các ngươi nên thẳng thắn nhận thua đi. Các người khẳng định không thắng được chúng ta, kiên trì làm gì chứ?
- Chúng ta thắng chắc rồi, không cần từ chối. Giãy dụa chỉ mang đến thống khổ!
- Không cần lãng phí thời gian, các ngươi cản căn bản không có khả năng lật ngược bàn thắng đâu.
Đội viên bên Hoa Anh, đều mặt mày hớn hở, dùng giọng điệu thuyết giáo nói chuyện với thành viên trong đội Sở Vân.
Bên Sở Vân, cũng có người dao động. Nhưng mỗi khi nhìn đến khuôn mặt kiên nghị của Sở Vân đều cắn răng gắng gượng, mãi đến khi yêu nguyên của Yêu Cung tiêu hao hết hoàn toàn.
Vòng thứ mười hai, vòng thứ mười ba...
Thâm Hải Cửu Đầu Xà chỉ còn lại có 4 đầu, thương thế nặng nhẹ trên người không giống nhau. Bên Sở Vân chỉ còn lại có ba người hắn và Nhan Khuyết, Kim Bích Hàm.
Mà bên Hoa Anh còn lại bốn đầu sỏ.
Nhưng Hoa Anh không dùng Bí chế tiễn, sử dụng một chiêu đạo pháp Tiễn thuật rất thông thường. Sau đó, sắc mặt hơi trầm xuống, bước xuống đài. Khi đi qua Sở Vân, hắn cười lạnh nói:
- Ngươi đã muốn kiên trì, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng. Ngươi yên tâm, ta sẽ ép ngươi đến chết!
Có người thất vọng thở dài:
- Tự nhiên Hoa Anh sử dụng Tiễn thuật thông thường như thế, thật sự làm ta thất vọng.
- Ngươi biết cái gì? Hoa Anh liên tiếp sử dụng nhiều bí chế tiễn như vậy, yêu nguyên của Yêu Cung bị tiêu hao rất lớn, tự nhiên muốn chọn Tiễn pháp thông thường.
Có người nói toạc ra thiên cơ.
Cửu Đầu Xà kiên cường ngoài dự đoán của mọi người, làm cho Hoa Anh không thể không thay đổi chiến thuật, không dám tỏ ra nổi bật. Cuối cùng hắn đã trưởng thành.
Ban đầu hắn, tình nguyện phong quang vô hạn, cũng không để ý đến sự thắng bại. Hiện giờ sau khi hắn bị Sở Vân đã đánh bại, đã thoát khỏi tâm lý phù phiếm, trở nên thực tế hơn.
Người thường sau khi thất bại đều có tiến bộ, huống chi thiên tài như Hoa Anh.
Bên Sở Vân liền chớp lấy cơ hội. Cho tới nay, bọn họ đều ở sử dụng tiễn pháp thông thường. Đó là tiễn pháp kinh điển, sở dĩ trở thành kinh điển, bởi vì tiêu hao ít
yêu nguyên, uy lực lớn, hiệu quả cực cao.
Yêu Cung của ba người bên Sở Vân vẫn dư thừa yêu nguyên nhiều hơn phía đối phương.
Vòng hai mươi bảy, vòng hai mươi tám...
Bởi vì Yêu Cung của Vệ Khiếp, Mã Hữu Tài đã hao hết yêu nguyên, bất đắc dĩ rời đi.
Vòng ba mươi ba
- Thật có lỗi, Thiếu chủ.
Nhan Khuyết tiếc nuối đi ra. Chiến lực chủ yếu của hắn là yêu thực, cũng không phải là yêu binh.
Vòng thứ ba mươi lăm.
Kim Bích Hàm và Trữ Y Y cùng ra. Chỉ còn lại có hai người Sở Vân và Hoa Anh.
Mà Thâm Hải Cửu Đầu Xà vẫn còn lại ba cái đầu, vẫn còn thừa lực.
- Không ngờ Đại xạ lễ năm nay lại kéo dài lâu như vậy...
Trên đài cao, một nhân vật lớn cảm thán nói.
- Cũng quá phấn khích.
Lập tức có người nói tiếp.
Quan điểm vừa đưa ra, rất nhiều người gật đầu và tán thành.
- Không tồi, không chỉ làm cho chúng ta nhìn tiễn nghệ tới hoa cả mắt, càng làm cho chúng ta lãnh hội được sự chiến đấu kiên trì chấp nhất không chịu thua của các thiếu niên.
- Ngoài ra, yêu thú lần này cũng kiên cường ngoài dự đoán của mọi người. Không ngờ, đến lúc này Thâm Hải Cửu Đầu Xà vẫn có số lượng lớn sức sống sinh mệnh.
Định Quốc chủ sợ hãi than một tiếng, quay đầu nhìn về phía Phong Bá Nhạc.
- Nếu nhỡ hai người này không bắn chết yêu thú này. Vậy có tính là hòa hay không?
- Không tính.
Phong Bá Nhạc lắc đầu nói.
- Đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay, chém chết yêu thú này. Hình thành yêu tinh, làm cho hai bên thu vào, đếm được bao nhiêu, sẽ quyết định thắng bại.
An Định Quốc chủ có chút không đành lòng nói:
- Theo ta thấy, dù hoà cũng tốt. Hai bên cố gắng như thế, một bên thắng một bên bại, sẽ thất vọng tới cỡ nào.
- Được làm vua thua làm giặc, lời của An Định Quốc chủ không hay lắm.
Mông Nguyên quốc chủ lập tức phản bác.
- Thắng chính là thắng, bại chính là bại. Xét tình hình bây giờ, hẳn Sở Vân sẽ bại. Dù sao giai đoạn trước Hoa Anh đã chiếm ưu thế quá lớn. Chẳng qua cho dù Sở Vân bại vẫn quang vinh. Ta càng xem trọng tiền đồ của hắn.
- Đúng như thế.
Giang Hán quốc chủ cũng gật đầu. Hiếm thấy hắn lên tiếng phụ họa như vậy. Hắn lại nói tiếp.
- Hơn nữa chắc Sở Vân bại trước. Cuối cùng chỉ còn lại Hoa Anh.
- Hả? Xét vào đâu mà khẳng định điều này?
An Định Quốc chủ nghi hoặc hỏi.
- Ngươi xem tay của Sở Vân!
Mắt Giang Hán quốc chủ sáng như đuốc.
An Định Quốc chủ nhìn qua. Lúc đầu không phát hiện điều gì khác lạ. Chờ khi tập trung nhìn vào, lúc này mới a một tiếng:
- Tay hắn!
Tay Sở Vân, đã thâm lại. Do kéo cung nhiều lần như vậy, đã bị hàn khí của Định Tinh Cung xâm nhập vào hai tay, dần dần cứng còng lạnh giá.
Phòng dột còn gặp phải đêm mưa rào, cuối cùng nhược điểm của Định Tinh Cung đã xuất hiện!
- Sở huynh, tay huynh...
Thật ra Kim Bích Hàm phát hiện từ lâu. Cuối cùng lúc này không nhẫn nại được, mở miệng nói.
- Tệ đoan của Định Tinh Cung đã hiện ra. Thiếu chủ, dừng tay đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhan Khuyết lo lắng khuyên nhủ.
- Không, còn chưa tới giới hạn cuối cùng, vẫn có thể cố gắng thêm một chút.
Sở Vân thản nhiên cười, sắc mặt cũng có phần trắng bệch.