Trong Chư Tinh Quần Đảo, tài phú Trữ gia đảo đứng đầu, vũ dũng Thư gia đảo đệ nhất. Nhưng nếu bàn về tổng lực, Thiết gia đảo vẫn luôn chiếm vị trí đầu, binh hùng tướng mạnh, thành cao phủ sâu, kinh tế phồn thịnh.
Trữ gia chủ lại chậm rãi lắc đầu.
- Chư vị trưởng lão vẫn chưa rõ sao? Gả Trữ Y Y vào Thiết gia, Trữ gia ta nhiều nhất chỉ có thể đứng vững gót chân, trở thành nhất gia chi mẫu. Như Trữ Khi Sương giúp chúng ta mở ra thị trường của Thiết gia đảo. Nhưng nếu như gả cho Sở Vân, có sự giúp đỡ của Trữ Khi Sương. Nếu khiến Sở Vân quỳ lạy dưới váy nàng, toàn bộ Thư gia đảo đều sẽ là của chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta có tài lực, lại có vũ lực của Thư gia đảo, trong Chư Tinh Quần Đảo còn ai có thể ngăn cản được chúng ta?
Lời nói sâu sắc, nội dung vô cùng dễ hiểu. Mọi người im lặng, một lát sau, có người mở miệng.
- Đảo chủ anh minh.
Sau đó những người khác nhao nhao phụ họa. Nhìn về phía Trữ gia gia chủ, ánh mắt tràn đầy kính nể cùng ca ngợi. Dưới thất bại to lớn như vậy, chỉ có đảo chủ là vẫn còn giữ được tâm khí bình hòa, tỉnh táo phân tích, thi triển lương mưu. Không hổ là một trong vài vị nam nhân có thể chủ đạo thế cục!
Bạch Bái hỏi:
- Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?
Trữ đảo chủ cười:
- Thư gia quân thắng thảm hải tặc Tàn Lang, thân là thông gia, Trữ gia đảo chủ đưa tặng đồ viện trợ, thuốc trị thương, tơ lụa, tửu thủy... Đồng thời ngưỡng mộ anh vũ tuyệt luân của Thư gia Thiếu thành chủ, mang theo thiện ý cầu thân.
...
Chậm rãi mở mắt, đập vào trong mắt là khung cảnh phòng ngủ quen thuộc.
- Đây không phải là phòng ngủ của ta sao, sao ta lại ở trong Thư gia thành?
Sở Vân nằm trên giường, ánh mắt có chút mê man. Nhưng chỉ giây lát sau, trí nhớ hiện về lại để cho hắn hiểu được hết thảy mọi chuyện đang phát sinh.
- Thực xấu hổ, sau khi cứu được nghĩa phụ, cơ hồ đã tiêu hao toàn bộ khí lực. Trên đường trở về té xỉu, bọn họ mang ta an trí ở nơi này.
Tâm tư Sở Vân linh thông, thoáng cái đã phỏng đoán được chân tướng.
Bên người truyền đến thanh âm ô ô, lập tức ló ra một cái đầu nhỏ xù lông đáng yêu. Đúng là Thiên Hồ, trong lúc bản thân hôn mê, nó thủy chung không hề rời khỏi hắn. Nhìn thấy chủ nhân mình tỉnh lại, hai mắt Thiên Hồ chớp chớp một hồi. Thân thể nhỏ nhắn lập tức nhào vào trong lòng Sở Vân. Thè chiếc lưỡi ấm áp ướt át ra, liếm liếm khuôn mặt Sở Vân. Biểu đạt ý vui mừng của chính mình.
- Tiểu gia hỏa.
Sở Vân cảm thấy ngứa ngáy, vội vươn tay đè lấy tiểu thiên hồ đang nghịch ngợm.
- A, thiếu đảo chủ, ngài tỉnh rồi?
Cửa phòng bị đẩy ra, một vị tỳ nữ có khuôn mặt lanh lợi bước vào, nàng lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Sở Vân giãy dụa bò dậy, mở miệng hỏi.
- Nghĩa phụ ta như thế nào?
- Thiếu chủ tốt hơn vẫn nên tĩnh tâm tu dưỡng, đảo chủ không sao. Cố ý sai nô tỳ đến hầu hạ thiếu chủ.
- Hừ, ta bất quá chỉ là thoát lực mà thôi, không cần tĩnh dưỡng.
Sở Vân cắn răng, cố gắng chống đỡ thân thể vốn đã không còn chút sức lực nào, cuối cùng cũng giãy dụa từ từ đứng lên. Càng đến cực hạn hắn càng phải cố gắng kiên trì khiến cho bản thân đột phá bình cảnh. Khi đó thể lực sức chịu đựng, sức bật của bản thân sẽ đạt đến một tầm cao mới. Quả nhiên, sau cử động này, Sở Vân cảm nhận rõ ràng, toàn thân xuất hiện một dòng nước ấm, một luồng lực lượng mới từ từ dâng lên.
Đây là công lao của tiểu thiên hồ. Là do linh khí nó truyền tới, khiến tố chất thân thể của Sở Vân có sự đột phá.
Đọc Truyện Online
- Khoan đã, ngươi vừa gọi ta là gì? Thiếu đảo chủ?
Đến lúc này, Sở Vân mới kịp phản ứng, tập trung tư tưởng nhìn lại.
Khuôn mặt hắn vốn đã thanh tú, lại được linh khí Thiên Hồ cải tạo, miễn cưỡng đã bước vào hàng ngũ anh tuấn nhất lưu. Hơn nữa 1 lần hành động này, đã oanh động toàn bộ Thư gia đảo. Hình tượng thiếu niên anh hùng, đã thâm nhập vào nhân tâm mỗi một đảo dân.
Vị nô tỳ dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Vân, trái tim nhảy loạn, mặc cỡ đỏ mặt cúi đầu xuống. Lanh lợi ngày thường không cánh mà bay, lắp ba lắp bắp nói.
- Dạ, dạ! Sau khi đảo chủ trở về đã tuyên bố lập thiếu gia làm thiếu đảo chủ, toàn quân oanh động, không ai phản đối. Đều nói đảo chủ có người kế tục, thiếu đảo chủ thiếu niên anh hùng, hào tình tứ dật, có phong phạm khi xưa của đảo chủ.
Thanh âm nàng run rẩy, đôi mắt đẹp không ngừng liếc trộm Sở Vân, mang theo e lệ, hiếu kỳ, sùng bái.
Sở Vân giật mình, trong lòng suy tư một hồi.
- Không thể tưởng được cứu nghĩa phụ, bản thân mình lại trở thành người thừa kế Thư gia đảo. Không ai phản đối? Ai, ít nhất ta chắc rằng tâm tình của Thư phu nhân nhất định rất không xong. Bất quá, lúc này ta đã có căn cơ, trong thời gian ngắn, nàng cũng không tạo ra được bao nhiêu sóng gió. Tốt hơn trước tiên vẫn nên đi gặp nghĩa phụ...
Từ lúc trọng sinh tới giờ mới cùng nghĩa phụ gặp mặt một lần. Trên chiến trường cũng đã thoáng gặp mặt, chỉ là lúc đó quá nguy hiểm, quá vội vàng.
Hiện tại nhớ lại, Tàn Lang hung danh hiển hách lại có thể chết ở trên tay cảu mình. Sở Vân vẫn còn có chút khó tin.
Lúc ấy trong nội tâm hắn căn bản là không có chút hi vọng thắng nào, chỉ chắc chắn rằng, nếu mình sợ hãi, cả đời này sẽ phải sống trong ăn năn hối hận. Quyết không thể trơ mắt nhìn nghĩa phụ tử vong. Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, không thể tưởng tượng được bản thân mình lại có thể chiến thắng.
Loại cảm giác này có chút không quá chân thật.
Trong phòng khách, ngoại trừ Thư Thiên Hào, Sở Vân ngoài ý phát hiện ra Bạch Mi Đan sư từ Thiên Ca Thư Viện cũng đang ngồi bên trong đại sảnh.
- Ha ha, kỳ lân nhi của nhà ta đến rồi.
Thấy Sở Vân, Thư Thiên Hào lập tức toát ra vẻ vui mừng, nở một nụ cười thỏa mãn.
- Nghĩa phụ.
Sở Vân há hốc mồm, trong lòng đủ loại tình cảm phức tạp đan xen vào nhau. Thiên ngôn vạn ngữ đến miệng chỉ có thể thốt lên được hai chữ này.
- Con đến rất đúng lúc, ta có một tin tức tốt muốn báo cho con. Bất quá trước đó, ta muốn con nhận một vật.
Thư Thiên Hào đứng lên, tự mình đi tới, lấy ra một hộp gỗ vừa dài vừa rộng.
- Bên trong là...
Hai mắt Sở Vân sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ tò mò.
Là vật gì? Sao lại có thể phát ra tiếng kêu gọi thân thiết cùng quen thuộc như vậy?
Mở nắp hộp ra, Sở Vân lập tức kinh hô.
- Ah, Túy Tuyết Đao!
Túy Tuyết Đao trong hộp gỗ khẽ chấn động, nhìn thấy Sở Vân, phát ra thanh âm hoan minh. Đao quang sáng như tuyết, thân đao ưu mỹ, kết hợp lại tỏa ra vẻ đẹp ưu nhã. Sở Vân nhíu mày.