CHỦ TỊCH NGUY HIỂM: CƯNG CHIỀU CÔ VỢ KHUYNH THÀNH

Chương 100

Hàm Hi Họa cắn chặt môi mình quay số gọi cho Trần Nhân. Tình trạng tương tự.

Cả người cô run lên, hai mắt cô cay xè sau đó lặng im rơi từng giọt nước như pha lê. Chưa bao giờ cô căm ghét cái khoảng cách giữa cô và anh như hiện tại. Nó quá xa để cô có thể tìm thấy anh ngay lập tức để nghe anh giải thích rõ mọi chuyện. Cô cũng ghét cái vòng bạn bạn bè ít ỏi của cô và anh, khi bên cạnh anh ngoại trừ thư ký Trần và quản gia Trương cô chẳng biết thông qua ai để tìm anh. Mà quản gia Trương lại đang nghỉ phép với vợ. Chắc chắn ông càng chẳng có thông tin nào của Nam Lãnh.

Sợ dì Mân phát hiện tâm trạng cô không tốt, cô mệt mỏi lên tiếng. “Cháu hơi mệt, cháu ngủ nhé. Dì buồn ngủ thì nằm giường bên ạ.” Hàm Hi Họa mím môi cố gắng để giọng mình bình thường dặn dò dì Mân.

Nghe dì ấy đáp lại cô kéo chăn trùm lên đầu mình.

Trong một cuốn sách nói về đàn ông ngoại tình cô đã từng đọc trong kiếp trước. Nói rằng dù bên giường là người vợ xinh đẹp khuynh nước, khuynh thành thì người đàn ông cũng chưa chắc đã thỏa mãn.

Cái cũ lâu ngày sẽ khiến họ nhàm chán thậm chí chẳng muốn nhìn tới, và vì vậy họ tìm đến những điều mới lạ và kích thích.

Cô tin.

Đến cả Đàm Tu Hiên tràn đầy sự trong sạch, hiền hòa vẫn không khống chế được cám dỗ từ ham muốn tình dục chỉ bởi cô không đáp ứng anh ta mà.

Chỉ là cô tin Nam Lãnh. Anh không giống với những người đàn ông thiển cận đó.

“Nam Lãnh… em tin anh.” Tự nhủ thầm Hàm Hi Họa cố gắng nhắm nghiền mắt.

Không biết qua bao lâu cảm giác ai đó đang vân vê khuôn mặt mình, Hàm Hi Họa giật mình mở mắt, dù cả căn phòng chỉ còn bóng đèn ngủ nhè nhẹ nhưng cô vẫn xuyên qua sự mờ ảo đó nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông cô nhớ mong. Chẳng còn nhớ tới chuyện anh cùng Lương Thục Khuê lên báo, cũng chẳng nhớ phải trách anh, hai mắt cô đỏ ửng bật dậy ôm chặt lấy anh.

Nam Lãnh cũng bị kinh ngạc bởi hành động của cô. “Họa Họa.” Anh gọi. Giọng anh khàn hơn bình thường len lỏi sự mệt mỏi. Lúc dì Mân gọi qua báo cô bị tai nạn, cả người anh như bị ai đó rút mất một nửa lượng máu, anh bất chấp cái bánh béo bở mà cả tháng nay anh dòm ngó để về bên cô ngay lập tức. Trên máy bay anh căng thẳng, lo lắng không chợp mắt nổi.

Cho đến khi nhìn thấy cô gái nhỏ của mình nằm yên trên chiếc giường bệnh màu trắng, trán cô quấn đầy băng gạc. Ngực anh phập phồng bước nhanh đến bên cô.

Anh từng nghĩ mình không còn nước mắt cũng chẳng biết khóc nhưng nhìn thấy cô yếu ớt nằm đó, mày cô hơi nhăn có lẽ gặp ác mộng. Hai mắt anh hơi đỏ, anh cố không để mình rơi nước mắt.

Bàn tay anh nâng lên vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ, tái nhợt của cô. Mới xa cô vài ngày, cô đã ra nông nổi, về sau anh làm sao rời cô lâu được đây.

Bỗng cô gái có dấu hiệu tỉnh rồi hai mắt của cô mở ra có vẻ bị giật mình rồi.

Anh không tiếng động quan sát cô, thấy cặp mắt của cô chuyển đổi như chực khóc Nam Lãnh đang muốn dỗ thì cô đã nhào vào ngực mình siết chặt.

“Ngoan. Anh đây.” Nghe tiếng sụt sịt của cô, lòng Nam Lãnh là một trận đau đớn, xót xa. Bàn tay trên lưng cô xoa xoa trấn an cô.

Cả hai cứ vậy ôm nhau một lúc, Hàm Hi Họa là người buông anh ra trước. “Sao anh lại về sớm vậy?”

“Nếu dì Mân không gọi báo có phải em tính giấu anh không?” Nam Lãnh vén lọn tóc dính bên khóe miệng cô ra sau tai, dù lời nói mang vẻ trách móc nhưng âm giọng lại dịu dàng, chiều chuộng.

Hàm Hi Họa không ngờ dì Mân lại phản mình, cô lại quên mất ngay từ đầu dì Mân đã là người của Nam Lãnh.

Bình luận

Truyện đang đọc