CHỦ TỊCH NGUY HIỂM: CƯNG CHIỀU CÔ VỢ KHUYNH THÀNH

Chương 9

Đây là tin tức cực kỳ có sức ảnh hưởng lớn với Nam Lãnh trong năm nay. Anh chưa từng nghĩ cô nhóc còn có thể tự tay xuống bếp nấu ăn cho anh. Sự cô đơn bao năm nay vì một miếng bít tết mà ấm áp hơn phần nào.

Anh cắt một miếng rồi cho vào miệng nếm thử. Dừng lại một giây rồi tiếp tục ăn.

“Có vừa ăn không?” Hàm Hi Họa đang hồi hộp muốn chết, cô đang muốn lấy lòng anh mà, lỡ không hợp khẩu vị của anh thì toang mất.

Nam Lãnh liếc cô một vài giây, anh làm sao có thể không nhìn ra được cô đang muốn lấy lòng mình. Chỉ là không rõ rốt cuộc cô muốn xin anh cái gì mà phải hy sinh lớn như vậy.

Tuy nhiên thì đồ ăn rất ngon. Anh gật đầu ừ một tiếng rồi không nói thêm gì.

Chỉ như vậy thôi Hàm Hi Họa đã muốn nhảy dựng lên ăn mừng. Cô không ăn mà cứ ngồi đó khoanh tay đặt trên bàn rồi dán mắt vào người đàn ông đang tao nhã ăn sáng. Đây quả thật là cảnh đẹp có thể xứng danh trở thành một bức họa được trưng bày trong triển lãm.

Ánh mắt của cô quá nóng bỏng đến cả người như Nam Lãnh cũng không chịu được. Anh dừng ăn, đặt thìa xuống đĩa rồi dựa vào lưng ghế, anh dùng khăn giấy lau qua miệng sau đó mới thản nhiên nhìn cô. “Nói đi, em muốn gì?”

“Hả?” Rõ ràng đang ăn mà, còn chưa xong đã bị loạt hành động của anh làm hoang mang. Còn cả cái gì mà cô muốn gì. Cô muốn ôm chặt đùi anh đó nhưng Hàm Hi Họa không có can đảm thốt ra mấy chữ ghê gớm kia.

Cô lắc đầu bình tỉnh đáp. “Em không muốn gì cả.”

Không hiểu sao Nam Lãnh lại hơi bực bội. Vì biết cô có mục đích mới làm những điều này nên mới khiến anh khó chịu như vậy.

Cũng chẳng còn tâm trạng ăn nốt phần còn lại, anh đứng dậy quơ lấy áo vest rời khỏi biệt thự. Còn Hàm Hi Họa không hiểu gì hết, cô hoàn toàn khó tin vì thái độ xoay chuyển như tàu siêu tốc của anh. Cô còn chưa kịp lấy lòng xong mà.

Nằm trên giường rầu rĩ vì chuyện bít tết, bất ngờ điện thoại reo.

Cũng không nhìn là ai mà bắt máy luôn. “Alo.”

“Họa Họa, tối nay đi chơi nhé.”

Nghe được giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia cô giật mình nhìn màn hình điện thoại. Là Nguyễn Trân Châu. Bạn thân đại học của Hàm Hi Họa.

Đời trước sau khi ly hôn với Nam Lãnh liền gặp phải tai họa nên dần dần không còn liên lạc với ai nữa. Nhưng tấm lòng và tình bạn với Nguyễn Trân Châu cô vẫn nhớ rõ.

Không nghe thấy Hàm Hi Họa ư hử gì Nguyễn Trân Châu còn tưởng điện thoại bị cúp, lấy ra xem thì nào có. “Này, Họa Họa yêu dấu. Có nghe tớ nói gì không hả?”

“Có có, tớ đang nghe. Xin lỗi.”

“Vậy tối nay bảy giờ đến Overnight nhé. Có vài người bạn trong ký túc nữa đó.”

Hàm Hi Họa đồng ý. Cô nhớ kiếp trước không có cuộc hẹn này, xem ra việc cô sống lại sẽ thay đổi không ít chuyện trong tương lai.

Thở dài một hơi Hàm Hi Họa vẫn buồn bực về chuyện lúc ăn sáng. Cô không biết vì sao anh lại tức giận bỏ đi như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc