Chương 155
Không lẽ cô không thể thay đổi được sao, kết cục cuối cùng cô và anh vẫn phải chia tay sao?
Hàm Hi Họa chán chường cố gắng giữ trạng thái cho tốt để quay phim.
Kể từ scandal đợt trước Hàm Mộc Tâm đã thu mình lại hơn, không còn đi tìm cô kiếm chuyện. Chắc cô ta đã bị giáo huấn một bài học nhớ đời rồi. Mà kỳ lạ kim chủ của cô ta từ đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Chán sớm vậy sao? Mới không lâu trước khi scandal nổ ra còn rất cưng chiều, bao che cho cô ta mà? Đúng là đàn ông…
“Hôm nay tâm trạng cô không tốt sao?” Giờ nghỉ trưa Dụ Thần tranh thủ hỏi thăm cô một chút, bình thường cũng có vài cảnh NG nhưng hôm nay cảnh nào Hàm Hi Họa cũng NG ít nhất hai lần, dù là có cảnh rất đơn giản. Đạo diễn cũng suýt nổi cáu với cô nhưng may còn kìm chế được, hơn nữa từ lúc quay phim đến giờ cô rất nghiêm túc, diễn rất tốt thành ra ông cũng du di một chút.
Hàm Hi Họa thở dài một hơi, xem ra cố gắng để bản thân giữ trạng thái tốt nhất đều vô ích. Cô nhìn Dụ Thần hơi uể oải: “Hơi mệt thôi ạ.”
Cảnh của cô không nhiều như Dụ Thần và Hàm Mộc Tâm nhưng cũng không ít. Có một số cảnh đòi hỏi sự tập trung, nhập vai cao nên cô khá lo. Nếu với hiện trạng bây giờ mà quay mấy cảnh đó chắc chắn cô sẽ bị đạo diễn mắng cho không ngẩng đầu lên nổi.
Dụ Thần không biết an ủi làm sao, mà anh cũng đâu rõ cô xảy ra chuyện gì. Cả hai im lặng ăn cơm một hồi lâu anh mới lơ đãng lên tiếng: “Dù sao cuộc đời cũng rất dài, không gặp chuyện này cũng sẽ gặp chuyện kia. Cứ nhìn về phía trước mà đi thôi, miễn sao bản thân thấy thoải mái.”
Đến đêm về Hàm Hi Họa vẫn nhớ lời đó của Dụ Thần.
Miễn sao bản thân thấy thoải mái. Đúng vậy. Một kiếp người cô đã trải qua trong đau khổ, phẫn hận rồi. Tại sao được làm lại một lần nữa mà cô vẫn đầy bản thân vào cảnh không vui?
Hàm Hi Họa nhìn đồng hồ, đã chín giờ đêm. Như có một thứ gì đó thôi thúc, cô quơ lấy điện thoại gọi cho Trân Châu.
“Họa Họa… sao đấy?” Cô ấy đang ở trong bar nên rất ồn.
Hàm Hi Họa nhíu mày đưa điện thoại tránh xa một chút. “Bọn cậu vẫn ở Over Night chứ?” Trước đó bọn họ có rủ cô đi chơi đêm nhưng tâm trạng cô không tốt lại thêm quay phim cả ngày khá mệt, cô đã từ chối.
Hiện tại chẳng rõ bị cái gì đụng đầu lại muốn đi quẩy hò với bọn họ.
Nguyễn Trân Châu bên kia không nghe rõ lắm lời của Hàm Hi Họa, phải hỏi lại. Hàm Hi Họa nhức đầu lặp lại lần nữa.
“Chờ đấy, tớ cũng đến” Nói rồi cô cúp máy luôn.
Nghĩ nghĩ đến bar cũng nên trưng diện một chút. Thế là Hàm Hi Họa mất hai mươi phút vừa thay y phục vừa trang điểm qua loa.
Thời tiết tháng chín khá nóng Hàm Hi Họa hôm nay lại muốn phóng túng bản thân, cô khoác lên thân thể mảnh khảnh, yểu điệu bộ đầm body màu đỏ chỉ đủ che một phần đùi thon.
Ngắm mình trong gương, Hàm Hi Họa có hơi thất thần. Hình như đã bao lâu rồi cô mới ăn mặc hở hang và quyến rũ đến vậy.
Cuối cùng cảm thấy hài lòng rồi mới xịt một ít nước hoa, cầm theo túi xách Dior rời khỏi biệt thự.
Vốn định tự chạy xe nhưng đoán chắc tí nữa sẽ uống bia rượu nên cô gọi taxi.
Đến nơi là gần mười giờ đêm.
Cô gọi cho Nguyễn Trân Châu hỏi bọn họ đang ngồi trong cái góc xó nào.
“Bọn tớ ngay quầy bar luôn đấy. Ấy… Họa…” Còn chưa kịp nhắc nhở thì Hàm Hi Họa đã tắt máy.
“Xin chào quý khách.” Gác cửa lịch sự chào hỏi.
Hàm Hi Họa mỉm cười gật đầu với anh ta, một đường đi vào.