Chương 115
Lúc chuẩn bị xuống xe Hàm Hi Họa cười xấu xa kéo cánh tay anh lại.
“Sao vậy?” Nam Lãnh khó hiểu nhìn cô nàng đang cười đến vô cùng ý tứ.
Hàm Hi Họa lôi trong chiếc túi của mình ra vật gì đó.
Nam Lãnh nhìn lướt qua cũng đoán được ý cô là gì. Anh mỉm cười lấy một cái đội lên đầu cô, tự đội lên đầu mình cái còn lại. Đây là mũ đôi, Nam Lãnh rất thích.
Anh nắm tay cô rời khỏi hầm xe lên thẳng đến rạp chiếu tầng hai. Không ngờ cũng nhiều người như vậy. May mắn bọn họ đội mũ nên không bị chú ý nhiều.
Xếp hàng đợi khoảng năm phút, Hàm Hi Họa lơ đãng nâng mũ lên một chút, sau đó cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang xếp hàng bên kia.
Cô giật mình theo phản xạ lùi ra sau đụng phải Nam Lãnh. Anh giữ lấy eo, đầu cúi xuống nhìn sườn mặt của cô hỏi. “Em mỏi chân sao?”
Hàm Hi Họa lúc này mới hoàn hồn, cô lắc đầu với anh còn chưa kịp nói thì hai người bên kia cũng đã đánh hơi được điều gì đó.
Phát hiện rồi. Đó là những gì Hàm Hi Họa nghĩ.
Đến giờ thì Nam Lãnh cũng rõ nguyên nhân vợ yêu có phản ứng như vừa rồi. Anh không né tránh mà nhìn thẳng vào cặp mắt chứa ý cười của Hàn Dĩ Ngôn. Sự lạnh lẽo bao phủ khắp khu vực sảnh mua vé đương nhiên chỉ có người trong cuộc mới nhận ra điều đó.
Hàm Hi Họa gật đầu với Hàn Dĩ Ngôn và Hứa Ngạn Thâm. Cô rất thắc mắc hai người đàn ông này cũng có thể đi xem phim cùng nhau sao? Thật là kỳ lạ.
Hứa Ngạn Thâm rất muốn huýt gió hai cái nhưng ngại chỗ đông người nên nhịn, cái tình huống chạm mặt giữa ba người này chắc chắn là lần đầu rồi. Chỉ là nhìn cái cách Nam Lãnh che chở, bảo vệ Hàm Hi Họa trong lòng khiến anh ta khá ngạc nhiên và cũng có ý vị nào đó khó diễn tả. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đó là ai vậy ạ?” Đường Tuyết đứng phía trước nghiêng người hỏi Hứa Ngạn Thâm.
Hứa Ngạn Thâm nhàn nhạt nhìn cô ta rồi lại nhìn Hàm Hi Họa đã sớm thu hồi tầm mắt trên người bọn họ. Anh thờ ơ đáp. “Một người bạn thôi.”
Đường Tuyết rất muốn hỏi thêm nhưng vẻ mặt của Hứa Ngạn Thâm bày rõ sự nhàm chán với chuyện giới thiệu bạn bè gì đó nên cô ta cũng nhịn sự tò mò trong lòng. Đương nhiên cô ta càng không dám đi hỏi Hàn Dĩ Ngôn. Cô ta không có gan đó. Cô ta yêu anh nhưng cũng sợ phiền anh.
“Chúng ta đi xem phim thôi, cứ mặc kệ bọn họ.” Nam Lãnh vân vê má cô trấn an. Anh sợ cô nghĩ lung tung.
Hàm Hi Họa mím môi cuối cùng gật đầu. “Chúng ta vô luôn đi ạ.”
Nam Lãnh ừ. Anh cầm hộp bắp rang với nước, còn để cô cầm vé.
“Đây là lần đầu tiên em xem phim điện ảnh của ảnh hậu Mạnh Uyển ngoài rạp. Đặc biệt mong chờ luôn.” Cả hai vừa đi vào trong vừa câu qua câu lại.
Nam Lãnh ừ lại hỏi. “Thích cô ấy vậy à?”
“Dạ. Chị ấy rất xuất sắc.”
Nam Lãnh bỗng cúi đầu hôn lên má cô một cái. “Vợ anh sau này sẽ xuất sắc hơn.”
Ham Hi Họa bĩu môi bật cười đá anh một cái. “Anh lại nịnh em.”
“Không muốn?”
“Muốn mà.”
Nam Lãnh nhất định đòi đặt ghế đôi cuối cùng, Hàm Hi Họa chỉ biết theo ý anh. Cô càu nhàu. “Xa thế này nhìn sẽ không sướng mắt.”