Chương 131
Trong nhà vệ sinh Hạ Tiếu Mạt đã sớm xuất hiện lo lắng cho tình hình của Hàm Hi Họa. Vừa thấy cô ra khỏi buồng vệ sinh với khuôn mặt không tốt lành cô nàng nhanh chóng hỏi: “Có phải hộp cơm ban trưa không?”
Hàm Hi Họa cắn môi nhịn đau: “Chứ còn gì nữa. Cô ta giỏi lắm.” Mới quay bữa đầu đã làm mất lòng đạo diễn lớn rồi. Đứa em họ này của cô cũng rất biết trả thù đấy.
Hạ Tiếu Mạt tức giận: “Sao cô ta quá đáng vậy chứ?”
Lúc cả hai trở lại đoàn phim thì ánh mắt mọi người nhìn Hàm Hi Họa đã khác đi trước rất nhiều chỉ có Dụ Thần vẫn mỉm cười ôn hòa với cô.
“Không ổn thì xin đạo diễn về nghỉ ngơi đi. Tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc nhập vai.”
Hàm Hi Họa nhìn anh cảm ơn. Sau đó cô đành phải mặt dày cùng Hạ Tiếu Mạt đến gặp đạo diễn trình bày nguyên do.
“Đại diễn, xin thứ lỗi, nhưng bụng tôi… mong đạo diễn thông cảm.” Cô không biết giải trình thế nào mới hợp lý.
Đạo diễn thở dài thườn thượt nhìn cô rồi xua tay. “Về đi, nhớ là một lần này thôi đấy.”
Hàm Hi Họa với Hạ Tiếu Mạt cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng cuốn gói rời đi.
Trước đó cô không nhịn được phải vào nhà vệ sinh lần nữa. Mẹ nó, xấu hổ chết mất.
“Em quay phim sao rồi?” Nam Lãnh vừa về tới khách sạn đã nhận được tin nhắn của cô. Anh ngồi ở sô pha gọi điện thoại luôn cho cô nhóc.
Hàm Hi Họa không kể chuyện mình bị Hàm Mộc Tâm chơi xấu, cô mỉm cười trả lời: “Quay phim tốt lắm ạ. Ảnh đế quả nhiên là người cực kỳ chuyên nghiệp.”
Nam Lãnh ừ, lại có chút không an tâm. “Hàm Mộc Tâm không gây chuyện với em chứ?” Anh lo cô ta sẽ ghim vụ hôm ở bữa tiệc mừng thọ ông nội Hàm rồi tìm cách chơi khăm Họa Họa.
“Vâng. Cô ta chắc không dám.” Vì nói dối nên cô có hơi chột dạ, thành ra giọng cứ nho nhỏ nhưng Nam Lãnh không phát hiện.
Cả hai rơi vào im lặng vài giây bỗng giọng người đàn ông du dương bên tai: “Nhớ em.”
Khóe môi ai đó cong lên vui vẻ. “Em cũng vậy, mới xa anh một ngày thôi cứ như cách ba thu.”
Người đàn ông cười khẽ, anh nhắm nghiền mắt tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của vợ yêu, cả người lại ngứa ngáy rồi. “Thật muốn hôn em.”
“Hôn ở đâu?” Cô hỏi theo bản năng, trên môi ý cười tràn đầy.
Nam Lãnh khàn giọng: “Hôn khắp thân thể em nhưng…” Ngón tay anh đặt trên đùi nhịp vài cái, nhếch miệng: “Thích hôn ngực em nhất.”
Cả người Hàm Hi Họa nóng bừng, sự khó chịu cả ngày quay phim đã hoàn toàn biến mất bởi vài câu trêu ghẹo gợi tình của người đàn ông hết sức đáng ghét này.
“Anh…” Cô lại bị nghẹn họng không nói được lời nào. Vần vò con gấu nhỏ trên giường rồi dụi cả khuôn mặt vào gối đầu cười khúc khích vì xấu hổ.
Nam Lãnh bật cười thành tiếng, anh cảm thấy chỉ cần nói chuyện với cô thì mệt mỏi ra sao cũng chẳng đáng là gì. “Bảo bối.” Người đàn ông ngọt ngào gọi.
“Dạ.” Hàm Hi Họa lật người đáp. Cái âm thanh của anh có thể khiến lỗ tai cô mang thai đấy.
Đợi một lúc Nam Lãnh mới lên tiếng. “Anh sẽ cố gắng trong vòng một tháng trở về nước. Nhé?”
Cho dù không muốn cũng đâu còn cách nào, Hàm Hi Họa mím môi rồi cô nhỏ giọng. “Vâng, em không sao. Chỉ là… quen có anh ôm ngủ.”
Nam Lãnh lo lắng. “Không ngủ ngon sao?”