Chương 126
Khi cô xuất hiện tất cả mọi người đều bị nhan sắc mỹ miều của cô hút mất hồn. Quả là mỹ nhân nghiêng nước, nghiêng thành thời cổ đại.
“Ôi, anh rể, chị Họa đẹp quá.” Hàm Gia Gia trợn tròn mắt nhìn Hàm Hi Họa đến không chớp mắt.
Nam Lãnh cong môi. Vợ anh không đẹp thì còn ai đẹp nữa đây.
Yểu điệu thục nữ. Quả thật từng động tác của cô đều vô cùng mượt và thướt tha.
Tựa như nàng Điêu Thuyền khiến trăng nhường nguyệt thẹn. Dù cô không múa xuất sắc như những diễn viên múa chuyên nghiệp nhưng trên người cô mang một khí chất khó ai có thể sánh bằng.
Kết thúc bài múa, ai ai cũng vỗ tay như sấm, cả ông nội Hàm cũng gật gù đầu tán thương không ít. “Rất tốt.”
Hàm Mộc Tâm cắn môi trừng mắt với Hàm Hi Họa đang cúi đầu trên sân khấu. Cô ta không nghĩ chính mình lại gậy ông đập lưng ông như vậy. Rõ ràng cô ta không hề biết Hàm Hi Họa sẽ biết múa. Nếu biết rõ cô ta ngu ngốc mới đề nghị Hàm Hi Họa biểu diễn.
Lại nhìn ánh mắt của Nam Lãnh từ đầu đến giờ luôn không rời khỏi người Hàm Hi Họa, cô ta nghiến răng nghiến lợi căm tức. Một người đàn ông lạnh bạt như anh cũng bị sắc đẹp mê hoặc ư? Khi nãy cô ta thấy anh đi lên tầng trên, chắc chắn là đi tìm Hàm Hi Họa. Cũng không rõ quan hệ của hai người đó từ khi nào đã tốt như vậy.
Không được. Cô ta không thể để chuyện đó xảy ra.
Anh chẳng có chút tình ý gì với Hàm Hi Họa mà đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, nếu… nếu anh thật sự yêu cô thì tương lai chắc chắn Hàm Hi Họa sẽ có tất cả mọi thứ. Nói đúng hơn chỉ cần Hàm Hi Họa nắm được trái tim của Nam Lãnh thì mọi thứ trên đời này cô muốn cái gì đều sẽ có cái đó, mấy cái vai diễn kia thì có là gì nữa.
Cô ta thở phập phồng bặm chặt môi nhìn chằm chằm người đàn ông xuất chúng ở bàn bên kia. Cô ta nhất định phải có được anh. Cho dù là không có đi nữa cô ta cũng không muốn Hàm Hi Họa sẽ là người chiếm được anh.
Những lời khen ngợi Hàm Hi Họa văng vẳng bên tai khiến cô ta bực bội kinh khủng.
Hàm Hi Họa trở lại tầng hai thay bộ đồ rườm rà này ra rồi nhanh chóng xuống dưới.
Khoảng nửa tiếng sau Nam Lãnh xin phép rời khỏi bàn đi vệ sinh.
Hàm Hi Họa thoáng thấy anh rời đi, anh nhìn cô mỉm cười ra hiệu.
Chỉ là hai phút sau Hàm Mộc Tâm đối diện bảo muốn đi vệ sinh. Từ nãy giờ vẫn mang cái khuôn mặt như ai thiếu nợ cô ta, hiện tại lại nở nụ cười tươi rói. Chẳng rõ là đã nghĩ ra quỷ kế nhàm chán nào khác.
Mười phút sau mà vẫn không thấy Nam Lãnh trở lại, lúc này não Hàm Hi Họa mới load kịp.
Nam Lãnh vừa đi khoảng vài phút, Hàm Mộc Tâm cũng đi vệ sinh theo. Trên mặt còn treo nụ cười như cố ý khiêu khích cô. Mà nhà vệ sinh nam nữ đương nhiên sát nhau rồi. Hóa ra là có ý tứ thật. Mẹ nó. Muốn dụ dỗ chồng chị đây chắc. Dù cô rất tin tưởng năng lực xua đuổi phụ nữ của Nam Lãnh nhưng vẫn không yên tâm lắm. Tâm lý của phụ nữ đều là như vậy.
Cô mím môi vội hướng thẳng tới nhà vệ sinh.
Ở hành lang không thấy bóng người nào cả, Hàm Hi Họa nhanh chân vào nhà vệ sinh nữ còn đang định đạp cửa thì nghe âm thanh của Hàm Mộc Tâm vang lên.
“Nam Lãnh, đã không yêu thì cớ gì anh phải nhẫn nhịn sống chung với chị ta? Mà chị ta cũng chẳng yêu thích gì anh, nếu anh không có một gia thế lớn, một vẻ ngoài xuất chúng thì cô ta sẽ đồng ý gả cho anh sao?”
“Vậy thì sao?” Giọng người đàn ông nhàn nhạt, nghe qua không có chút tình cảm nào. Thậm chí là ý trào phúng, khinh thường trong đó hiện rõ.