CHỦ TỊCH NGUY HIỂM: CƯNG CHIỀU CÔ VỢ KHUYNH THÀNH


Tống Hân Nghiên không thể tin nổi, cô tức giận đến nỗi một lúc lâu không nói được gì: “Anh, anh… đồ đê tiện!”
Tưởng Tử Hàn trầm giọng, tức giận cười nói: “Cô là vợ tôi, cho dù tôi làm cô thật thì cũng là hợp tình hợp pháp, giả bộ cái gì mà giả bộ.”
Tống Hân Nghiên vừa thẹn vừa tức, giơ tay vung về phía mặt anh.
Tưởng Tử Hàn bắt được tay cô, kéo cô từ ghế phụ đến, giữ chặt ở trước ngực mình rồi mạnh mẽ hôn lên.
Tống Hân Nghiên tức đến nỗi lồng ngực phập phồng dữ dội, cô há miệng cắn mạnh lên môi anh.
Mùi máu tươi lập tức lan ra giữa răng môi của hai người.
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, dưới sự kích thích của cơn đau và vị máu, đôi mắt sắc của anh càng thêm u ám.
Anh không trốn không tránh, ngược lại hôn càng mãnh liệt và dữ dội hơn.
Không khí trong phổi bị cướp đoạt, hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên.

Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa, tí tách rơi xuống, lăn vào giữa cánh môi đang dán vào nhau của hai người.
Nước mắt hơi mặn hòa cùng với vị máu tươi, Tưởng Tử Hàn cau mày buông cô ra.
Anh bị cắn nhưng không khóc, còn cô thì lại cảm thấy uất ức trước.
“Khóc cái gì?”
Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn không ít.
Tống Hân Nghiên đẩy anh ra, quệt mắt thật mạnh rồi đẩy cửa xe ra định rời đi.
Tưởng Tử Hàn nắm lấy cổ tay Tống Hân Nghiên kéo cô lại, rướn người qua bảng điều khiển trung tâm, cánh tay dài duỗi ra đóng cửa xe rồi khóa lại.
Tống Hân Nghiên trừng anh bằng đôi mắt đỏ hoe, trông vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Tưởng Tử Hàn mặt không cảm xúc nói: “Tống Hân Nghiên, cô ngốc thật hay cố ý chọc giận tôi thế?”
Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu không nhìn anh.

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, trong giọng nói lộ ra mấy phần bất lực: “Tưởng Minh Trúc muốn tìm đường chết, rõ ràng là chuyện không liên quan đến cô, tại sao cô không giải thích?”
Tống Hân Nghiên đột nhiên quay đầu lại: “Đó là con gái anh.”
“Vậy thì đã sao?”
Tống Hân Nghiên mấp máy môi, đôi mắt ngân ngấn nước trông vừa tủi thân lại bướng bỉnh: “Là tôi đưa con bé đi ăn lẩu.

Anh giao một đứa bé khỏe mạnh cho tôi, nhưng tôi lại không chăm sóc tốt cho nó.

Hại con bé bị ốm nặng như vậy, tôi không có lý do gì để thoái thác trách nhiệm của mình.”
Tưởng Tử Hàn nghiến răng hàm, tức giận bật cười.
“Tôi không ngờ mình lại thật sự cưới một cô gái ngu ngốc như vậy! Bình thường thì miệng lưỡi sắc bén, đến lúc quan trọng thì ngay cả giải thích cho mình cũng không biết!”
Tống Hân Nghiên liếc anh.
Xảy ra chuyện, một người lớn như cô lại không biết xấu hổ đổ hết sai lầm cho một đứa trẻ ba tuổi à?
Nghĩ lại, cô vô cùng kinh ngạc: “Anh không giận ư?”
Tưởng Tử Hàn nghiêng người, giúp cô kéo dây an toàn thắt lại.
“Cô trông nom con cái thành thế này rồi còn muốn quất ngựa truy phong à? Có trách nhiệm chút nào không thế? Ban đầu là ai nói muốn làm mẹ của con bé?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lại không nghe ra chút tức giận nào.
Anh cúi người nhích tới, hơi thở nóng rực và mùi hương cơ thể quen thuộc tràn ngập xung quanh Tống Hân Nghiên, khiến cô trở nên ngây ngẩn.
“Tôi sẽ không từ chối.”
Cô nói nhỏ nhưng lại nghiêm túc.
Tưởng Tử Hàn khởi động xe lần nữa, bẻ lái rồi quay đầu lại: “Vậy thì trở về chăm sóc cho tốt, khi nào chăm con bé khỏe lại thì có thể cút được.”

Xe lại lái vào cổng trường, cuối cùng dừng ở dưới ký túc xá nghiên cứu sinh.
Tống Hân Nghiên ngồi không nhúc nhích, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc: “Tại sao anh biết tôi ở đây?”
“Tưởng ai cũng ngu ngốc như cô à?” Tưởng Tử Hàn cởi dây an toàn rồi bước xuống xe: “Cho cô ba phút, lấy đồ xong rồi lăn xuống đây ngay.”
“Đi bây giờ luôn à?”
Nghĩ đến có thể lập tức quang minh chính đại nhìn thấy cô bé con, đôi môi hồng hào của Tống Hân Nghiên khẽ cong lên: “Tôi xong ngay thôi, một phút.”
Sau đó nhanh chóng phóng lên lầu lấy đồ đi.
Tưởng Tử Hàn nhìn dáng vẻ hấp tấp lại sốt ruột không thôi của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan, khóe môi anh lặng lẽ nhếch lên.
Xe lái ra khỏi trường học, chạy về hướng bệnh viện Phổ Nhân.
“Tới đằng trước thì quay lại, về nhà một chuyến đã rồi đến bệnh viện sau.”
Tống Hân Nghiên chỉ huy không chút khách khí.
“Ngày mai cô không cần đến trường à?”
Thời gian cũng đã khuya lắm rồi, lại phải đi tới đi lui hai chuyến, tối nay cũng không cần ngủ nữa.
“Phải đến.” Tống Hân Nghiên đang nghĩ xem nên mang theo thứ gì: “Chúng ta về nhà lấy ít đồ nấu gì đó cho Minh Trúc đi.”
Với cái khả năng bếp núc đó của cô á?
Tưởng Tử Hàn nói: “Cố Vũ Tùng đã giao cho chuyên gia phụ trách rồi, là đầu bếp của khách sạn năm sao.

Cô cảm thấy mình có thể làm tốt hơn không?”
Người đàn ông dáng dấp đẹp trai, nhưng đáng tiếc lại xấu mồm.
Tống Hân Nghiên không hề tự ti, cô có sự tự tin không rõ từ đâu với tài nấu nướng của mình: “Cho dù tay nghề của đầu bếp năm sao có giỏi cỡ nào thì thức ăn nấu ra cũng theo kiểu đại trà.


Làm gì có hương vị nhà làm?”
Biết anh không nói được lời gì tử tế, cô không cho anh cơ hội lên tiếng tiếp nữa: “Lúc nhỏ, mỗi lần dạ dày tôi không khỏe đều sẽ không ăn được gì.

Nhưng chỉ cần là cháo nhà nấu, cho dù có khó chịu hơn nữa thì ăn vào là sẽ cảm thấy bệnh lập tức khỏe hơn phân nửa.

Đồ ăn trong khách sạn cho dù có ngon, nhưng đến khi làm xong mang qua thì nóng cũng đã thành lạnh, còn có thể tốt được đến đâu?”
Cô gái nhỏ không ngừng suy tưởng linh tinh.
Tưởng Tử Hàn ghét bỏ chế nhạo: “Luyên thuyên.”
Bàn tay đánh lái, chuyển hướng chạy về nhà.
Xe dừng lại ở dưới lầu.
Tống Hân Nghiên định đi xách hành lý.
Tưởng Tử Hàn đi trước cô một bước, mặt không đổi sắc mang vali lên lầu.
Tống Hân Nghiên nắm lấy khoảng không, sửng sốt một chút rồi vội vàng đuổi theo.
Vừa vào nhà, Tống Hân Nghiên đã chui vào bếp.
Đến lúc cô trở ra, tay trái ôm cái nồi cơm điện nóng hổi, tay phải mang theo thau muôi bát đũa và một túi gạo nhỏ.
Khóe mắt Tưởng Tử Hàn giật giật: “Cô định chuyển luôn nhà qua đó à?”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ đương nhiên: “Quảng cáo của Bệnh viện Phổ Nhân nói gì? Có thể biến phòng bệnh thành nhà ở! Phòng bệnh ở đó có đủ bếp và phòng nghỉ, cực kỳ cao cấp, vật dụng đều đầy đủ.

Lúc nào muốn ăn thì làm, vừa tiện lại tươi, quá tốt luôn.”
Tưởng Tử Hàn câm nín, gương mặt cứng đờ cầm đồ đi ra ngoài.

Phong bệnh VIP khoa nhi, bệnh viện Phổ Nhân.
Lúc Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đến nơi, Tưởng Minh Trúc vẫn chưa ngủ.

Cô bé nằm ghé trên giường nghịch điện thoại.
Tưởng Tử Hàn vừa đi vào đã lấy điện thoại của cô bé đi: “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”
Ánh mắt Tưởng Minh Trúc lướt qua người anh, nhìn Tống Hân Nghiên theo sau anh vào phòng, đôi mắt to trón long lanh nước đột nhiên sáng lên.
Cái miệng nhỏ chu lên ghét bỏ: “Còn biết về cơ à? Tôi còn tưởng cô đi luôn, không chịu trách nhiệm nữa chứ.”
“Thì tại có việc mà.

Ba cháu về rồi, cô phải xử lý chút chuyện trước.

Xem cô mang gì đến cho cháu này?”
Tống Hân Nghiên dỗ ngọt, đổ cháo ra, thổi nguội rồi đút cho cô bé.
Cô nhóc nhìn hạt cháo mềm nhừ bốc lên từng luồng hơi nóng: “Cô nấu à?”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Cô nhóc nếm thử một miếng, thỏa mãn nuốt xuống: “Khó ăn chết đi được.”
Trong miệng thì chê bai nhưng lại tiếp tục ăn hết thìa này đến thìa khác.
Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh nhìn một lát, sau đó yên lặng rời khỏi.
Chúc Minh Đức vẫn luôn canh chừng bên ngoài phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn lạnh giọng dặn dò: “Cử người âm thầm bảo vệ, nếu nhìn thấy có người theo dõi chụp ảnh hay quấy rối mợ chủ thì cứ xử lý hết.”
Anh suy nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung thêm: “Cho dù là ai theo dõi cũng phải xử lý dứt khoát, đừng để những kẻ đó gây rối trước mặt tôi làm tôi buồn nôn.”
“Vâng.” Chúc Minh Đức xoay người định rời đi.
“Đợi đã.”
Tưởng Tử Hàn gọi anh ta lại, ném một phong bì qua.
Chúc Minh Đức nhận lấy, mở ra..


Bình luận

Truyện đang đọc