Chương 192
…
Hàm Hi Họa lờ mờ tỉnh dậy thì phát hiện cả cơ thể đang lắc lư, cô vẫn còn trên xe. Sau khi xác định bản thân bị bắt cóc nói không sợ là nói dối. Cô sợ muốn chết nhưng lúc này cô phải bình tĩnh tìm cách trốn thoát trước. Đầu tiên phải giả bộ hôn mê.
Hơi hé mắt ra quan sát, cô bị chúng trói tay chân vứt ở hàng ghế sau, Hạ Nghi Lạp bên ghế lái phụ, tài xế đã chuyển thành một tên đàn ông dị hợm.
Cái đáng nói bấy giờ không phải là ai bắt cô nữa mà là làm sao để mở cái dây trói chân với tay.
Người có thể bắt cóc cô ngay từ khi Sa Nhật báo đã chắc chắn 90% rồi, giờ thì hoàn toàn xác nhận là cô ả.
Cô ả đã làm cách nào mà trốn được người từ khắp nơi đang truy bắt của Nam Lãnh và Hàn Dĩ Ngôn? Đã vậy còn kiếm được tên thuộc hạ riêng, đúng là phải khen cô ta đấy.
Cơ thể cô còn ngấm thuốc nên cứ thấy mệt mỏi, chân tay giờ có tự do cũng khó mà đấu lại hai con người phía trước.
Trong hoàn cảnh này chỉ có thể dùng trí lực.
Chợt Hàm Hi Họa nhớ đến chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của mình. Đó là chiếc nhẫn được thiết kế riêng cho cô, là Nam Lãnh đã tặng. Khi đó anh còn hướng dẫn cô cách dùng. Có một mắt khóa bên hông của chiếc nhẫn, bình thường người ta sẽ nghĩ phải nhấn vào cái nút đó nhưng thiết kế chiếc nhẫn này là vặn đúng một vòng. Hàm Hi Họa cảm thấy may mắn Nam Lãnh đã nghĩ cẩn thận về sự an toàn của cô như vậy. Cô nhìn liếc qua bọn chúng, rồi cố gắng thật khẽ cử động hai bàn tay đang bị dây siết chặt, đẩy chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay thành công, sau đó cô xoay đúng một vòng nút khóa, Hàm Hi Họa căng thẳng sợ bọn chúng phát hiện đến toát mồ hôi. Chiếc nhẫn tách làm hai, một lưỡi dao sắc mảnh ở giữa bật ra, tiếng thở cô nặng nề hơn.
Tay bị trói nên rất khó khăn để cầm chiếc nhẫn nhỏ như vậy, lúc ấy cô chẳng còn để tâm tới việc bị lưỡi dao cứa, cô ra sức điều chỉnh dây trói đặt ngay lưỡi dao. Sau đó cử động qua lại, sợ phát ra tiếng ma sát lớn, thỉnh thoảng cô phải quan sát chúng.
“Sắp tới chưa?” Hạ Nghi Lạp sau một hồi im lặng cũng lên tiếng.
Hàm Hi Họa vểnh tai lên tập trung lắng nghe, dù tay vẫn đang cật lực cắt dây. Cô cố tình cử động một chút để tóc che đi một phần khuôn mặt.
Tên đàn ông tóc húi cua đáp cộc cằn. “Sắp rồi.”
“Anh chắc nhà máy đó không ai lui tới chứ?” Giọng Hạ Nghi Lạp tuy lạnh lùng vẫn ẩn chứa sự lo lắng.
Tóc húi cua liếc cô ả cười khẩy. “Không tin ông đây thì cút xuống xe.”
Cuối cùng Hạ Nghi Lạp cũng không hó hé thêm tiếng nào nữa, có vẻ như cô ta khá sợ Tóc húi cua.
Đang tư thế nằm nghiêng nên Hàm Hi Họa rất khó để quan sát đường xá, hiện tại cô không biết mình đang ở đâu, trên đường gì. Chỉ chắc chắn một điều chúng đã đưa cô ra khỏi trung tâm thành phố, có lẽ đã tới ngoại thành rồi.
Khi nãy chúng nhắc tới nhà máy hoang. Ở ngoại thành có nhà máy hoang nào nhỉ?
“Chừng nào cô ta tỉnh?” Hạ Nghi Lạp hỏi, bọn họ đã đi vào một con đường đầy sỏi đá.
Thân thể Hàm Hi Họa lắc qua lắc lại, lo rằng sẽ rơi xuống dưới mất. Tay nhói đau vì bị lưỡi dao cứa vào, có lẽ dây thừng đã đứt một chút rồi.
Tóc húi cua nhìn đồng hồ. “Sắp rồi, thuốc mê đó không nặng lắm nhưng xem ra tiểu thư thành phố nên hơi yếu.”
Hàm Hi Họa nuốt nước miếng, đường xóc nảy khiến dạ dày cô cồn cào. Lại bị cứa trúng tay. Hàm Hi Họa mím chặt môi.
“Qua ba ngõ cua nữa sẽ đến.” Hắn ta thông báo.