Chương 106
Chỉ cần nghĩ tới người đàn ông trước mắt này đã từng ôm cô trong lòng, từng hôn cô… Nam Lãnh không thể chịu được.
“Đúng vậy. Là tôi vô ý.” Đàm Tu Hiên có chút chột dạ, dù sao chuyện này là anh ta ngu xuẩn gây ra. Nhưng vừa nâng mắt đã nhìn thấy rõ ý nhạo báng, khinh bạc của Nam Lãnh những nín nhịn trong người anh ta liền cứ thế trôi tuột.
Anh ta cười nhưng trong mắt chẳng có ý cười. “Nam Lãnh, tại sao anh vẫn không buông tha cho cô ấy? Ai cũng biết anh ở bên ngoài hết ngủ với người đàn bà này tới người đàn bà khác trong khi vợ ở nhà chờ. Anh nói tôi lấy tư cách gì để tới đây, tôi lấy tư cách là người thật lòng yêu cô ấy đấy. Dù tôi từng tổn thương cô ấy nhưng tôi chưa bao giờ hết yêu cô ấy, thậm chí là mãi mãi, tôi sẽ dùng phần đời về sau mà chuộc lỗi và thương yêu cô ấy.” Đôi mắt của người trước mắt càng lạnh hơn cả nam cực. Nhưng Đàm Tu Hiên hôm nay đặc biệt gan lớn, không hề sợ hãi.
“Còn anh, anh cho cô ấy được cái gì ngoài sự lạnh nhạt, những cái sừng, cái nón xanh. Tại sao còn chưa chịu cùng cô ấy ly hôn?”
Câu cuối cùng anh ta gầm lên, anh ta tức giận và cũng thương xót cho Hàm Hi Họa. Anh ta càng hận chính mình khi xưa đã đánh mất cô để cô rơi vào chốn ngục tù của hôn nhân không tình yêu. Dù hôm qua cô đã phủ nhận những gì anh nói nhưng anh không tin.
Tất cả đều là cô đang cố giấu diếm, cô muốn giữ cho mình lòng tự trọng hoặc là Nam Lãnh ép cô, không chịu buông tha cô. Nghĩ vậy anh ta càng yêu thương cô hơn lại hận Nam Lãnh hơn. Anh ta thề nhất định phải cướp cô khỏi Nam Lãnh dù hiện tại là rất khó.
Nam Lãnh không ngắt lời hắn, anh để hắn nói nhưng không ngờ càng nói càng chói tai như vậy.
Sau vài giây suy ngẫm, anh nhìn hắn cười khẩy một cái đặt laptop qua một bên vẫn thản nhiên ngồi dựa vào giường. “Tôi chỉ nói một lần này thôi. Đừng đụng vào vợ của tôi.” Anh nhấn mạnh. “Cô ấy hiện tại là của tôi, tương lai và mãi sau này cũng là của tôi.”
Lời vừa dứt cửa phòng lần nữa mở ra.
Hàm Hi Họa chết trân một chỗ khi nhìn thấy Đàm Tu Hiên tự nhiên xuất hiện ở đây. Nghĩ tới khung cảnh hai vị này đối mặt nhau một hồi, trái tim cô đập liên hồi. Cả người choáng váng luôn rồi.
“Anh còn đến làm gì nữa?” Trốn tránh ánh mắt lạnh như băng của ông chồng mình, Hàm Hi Họa siết chặt tay nghiêng người đối diện với Đàm Tu Hiên. Ánh mắt cô không đọng chút cảm xúc nào.
Đàm Tu Hiên cắn răng rồi như bị điên kéo lấy tay cô định rời khỏi phòng.
Hàm Hi Họa hoảng hốt dằn khỏi tay anh ta. “Anh úng đầu hả?”
“Buông tay cô ấy ra.” Hai lời nói vang lên cùng lúc. Cả căn phòng sau đó rơi vào khoảng im lặng đến đáng sợ.
Hàm Hi Họa lạnh giọng trừng mắt với Đàm Tu Hiên. “Anh còn muốn tôi khinh thường, chán ghét anh hơn sao?”
Ánh mắt đó của cô cuối cùng cũng khiến Đàm Tu Hiên nhận ra, cô thật sự không còn yêu anh ta nữa rồi. Chỉ có căm ghét và khinh bạc như cái cách mà Nam Lãnh nhìn anh ta.
Bàn tay người đàn ông từ từ buông lỏng rồi anh ta lần nữa rời đi, có lẽ là rời đi mãi mãi, không quay trở lại được nữa. Bởi cô không cần anh ta cũng ghê tởm anh ta.
Tiếng cửa phòng sập mạnh làm trái tim của Hàm Hi Họa cũng run lên kịch liệt. Cô nuốt nước miếng xoay người không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm đầy tức giận và lạnh lẽo kia, từng bước tới gần nhưng còn chưa đến sát giường bệnh đã bị một đôi bàn tay kéo mạnh một cái.
Cả người Hàm Hi Họa bị Nam Lãnh lôi lên giường đặt dưới thân, giây sau đó anh hung hăng ngậm lấy môi cô càn quấy.
Nụ hôn này rất mạnh bạo nhưng Hàm Hi Họa không né tránh, cô còn đáp lại anh một cách mạnh mẽ. Hai chân cô kẹp quanh thắt lưng người đàn ông. Bàn tay đi vào trong vạt sơ mi của anh sờ soạng cơ bụng rắn rỏi.