Chương 110
Trân Châu xoắn xuýt để tìm từ ngữ diễn đạt. “Là kiểu đàn ông không mấy chung tình.”
Hàm Hi Họa không biết đáp lại ra sao, vì lúc nãy cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ có thân hình rất được. Nghe Nguyễn Trân Châu nói vậy, cô có chút bất an. Là lo cho Đậu Nhạc Yến gặp phải sở khanh.
Vừa lúc này cửa phòng mở ra, Đậu Nhạc Yến với bạn trai cô ấy tay trong tay đi vào.
Vẻ mặt người đàn ông đó có chút thay đổi khi nhìn thấy Hàm Hi Họa. Ánh mắt đó khiến Hàm Hi Họa không thích. Trần tục và đầy dục tình.
Cô nhìn sang Đậu Nhạc Yến mỉm cười, cô ấy chạy tới ôm cô một cái. “Tiểu nữ thần của tớ. Ảnh hậu tương lai của tớ. Cho tớ hôn phát coi.”
Hàm Hi Họa bật cười, chút khó chịu vừa rồi cũng tan biến. “Cậu đừng có sến vậy không hả.” Cô vờ đẩy đẩy cô nàng ra.
Lúc này Đậu Nhạc Yến mới bưng mặt Hàm Hi Họa lên thấy rõ vết thương chói mắt trên trán của cô liền một hồi hỏi dồn dập.
Hàm Hi Họa đau đầu, cứ giải thích về cái băng gạc này mãi chắc cô bị ám ảnh mất.
Đậu Nhạc Yến tâm trạng hôm nay cực kỳ tốt, vừa buông Hàm Hi Họa ra đã chạy lại chỗ bạn trai.
Cô giới thiệu với Hàm Hi Họa. “Đây là bạn trai tớ – Hứa Ngạn Thâm.” Cô lại cười hồn nhiên giới thiệu với bạn trai. “Đây là bạn tốt của em – Hàm Hi Họa.”
Hứa Ngạn Thâm dán mắt vào khuôn mặt Hàm Hi Họa rồi đưa tay ra. “Rất vui được làm quen.” Như vô ý quan sát băng gạc chói mắt trên trán của cô gái, dù vậy nó không những không khiến cô khó nhìn hơn mà còn có sự quyến rũ kỳ lạ.
Hàm Hi Họa nhàn nhạt nhếch miệng gật đầu với anh ta nhưng không bắt tay. “Xin chào.”
Có lẽ Đậu Nhạc Yến không thích lắm thái độ này của Hàm Hi Họa nhưng không tiện nói ra, chỉ đổi sang chủ đề khác.
“Họa Họa, cậu sắp vào đoàn phim khác rồi sao?”
Hàm Hi Họa ừm một tiếng. “Chắc cuối tháng chín.”
“Bộ kia của cậu khi nào mới chiếu đây?” Đỗ Thắm chống cằm bĩu môi hỏi.
Hàm Hi Họa lắc đầu. “Tớ cũng không rõ. Vẫn đang trong giai đoạn hậu kỳ.”
Ánh mắt của Hứa Ngạn Thâm không chút kiêng dè đặt trên người Hàm Hi Họa, đến cả những người khác cũng thấy được.
Hàm Hi Họa rất bình tĩnh nhìn anh ta nhàn nhạt lên tiếng. “Anh Hứa đây có phải là Hứa công tử của Hứa gia thành phố H không nhỉ?”
Có lẽ nhắc tới thân thế cao quý của mình nên anh ta rất tự tin. “Là tôi. Cô Hàm xem ra rất am hiểu giới thượng lưu.”
“Giới thượng lưu” được anh ta nhấn mạnh.
Hàm Hi Họa vẫn cười, cô lơ đãng chạm phải cái nhìn không vui của Đậu Nhạc Yến. Cảm thấy hình như chính mình đã làm chuyện không đâu rồi. Cô muốn thăm dò anh ta một chút nhưng xem ra đã khiến cô bạn tốt hơi phật lòng.
Thở dài một hơi Hàm Hi Họa không nói nữa. Đều là người trưởng thành rồi, mỗi người có con đường đi riêng. Chỉ mong cô ấy không đi sai đường.
Chơi một lúc có hơi chán chường mọi người kéo nhau xuống dưới tầng một quẩy.
Hàm Hi Họa bị kéo ra khu vực nhảy, cô mỉm cười bất đắc dĩ hùa theo bọn họ một lúc. Sau một hồi ai cũng say mê với âm nhạc.