Dù đã ôm khá nhiều phần trăm rằng mình sẽ nắm vai nữ chính Trần Ánh nhưng khi nhận được điện thoại từ trợ lý của Chu Văn Khiêm báo rằng cô đã qua cast, cô vui đến mức không thể nghĩ được gì mà chạy tới tập đoàn Nam Hoàng.
Điện thoại còn chẳng thèm mang theo.
Cô lễ tân hôm trước vừa thấy Hàm Hi Họa đã nhận ra ngay, cô nàng vội gọi cho thư ký Lưu.
Hàm Hi Họa đã biết đường nên bảo lễ tân không cần dẫn cô đi, lúc đứng trong thang máy mới bình tĩnh lại.
Tự thấy bản thân quá xúc động và phấn khích quá mức rồi, có thể gọi điện thông báo tin vui với anh là được đâu nhất thiết phải tới tận tập đoàn tìm anh thế này chứ.
Làm vậy có khác nào làm phiền anh đâu.
Suy nghĩ miên man cho tới khi đến trước cửa phòng chủ tịch, định gõ cửa thì thư ký Lưu cũng từ trong đi ra.
"Ơ… chào phu nhân." Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt thư ký Lưu, sau đó anh nở nụ cười chuyên nghiệp rồi gật đầu với Hàm Hi Họa.
"Chủ tịch bên trong ạ." Anh nói.
Hàm Hi Họa ừ nhìn anh ta cầm đống tài liệu rời đi mới gõ cửa.
Bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp.
"Vào đi."
Hàm Hi Họa mở cửa rồi lại đóng cửa.
Còn chưa kịp xoay người đã nghe anh nói.
"Khóa trái cho anh."
Cô nuốt nước bọt, hai tai lặng lẽ đỏ ửng rồi rề rà khóa trái cửa.
Tiếng cạch vang lên trong căn phòng, sự mờ ám theo đó bao phủ cả căn phòng.
"Sao đến đây? Nhớ anh à?" Nam Lãnh híp mắt liếc cô hai giây rồi trở về với tài liệu trên bàn, cây bút trong tay được anh xoay một cách điêu luyện.
Hàm Hi Họa đã bớt lúng túng hơn, cô đi chậm tới bàn làm việc rồi vòng qua sau lưng người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh.
Cằm cô gác trên vai anh thì thầm.
"Em được nhận vai chính rồi ạ."
Cây bút trong tay Nam Lãnh cuối cùng dừng lại, anh nhếch môi đặt nó xuống bàn.
Anh nâng tay khẽ nhéo khuôn mặt phấn nộn, mềm mại của vợ yêu.
"Chúc mừng em." Anh nói, bàn tay tăng lực kéo cô đến phía trước để cô ngồi trên đùi mình.
"Đã biết khi nào vào đoàn phim chưa?" Anh dẹp tài liệu qua một bên, tiện tay lấy túi xách của cô đặt lên đó.
Hàm Hi Họa nằm trong ngực anh lắc đầu.
"Chưa thông báo với em nhưng chắc sớm thôi ạ."
Bỗng tay người đàn ông không có báo trước đặt lên ngực cô bóp một cái.
Anh dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.
"Đến tìm anh để nói chuyện này sao?"
Hàm Hi Họa không rõ lắm lời này của anh, cô ngồi thẳng dậy cầm lấy bàn tay đang nghịch trên đồi núi của mình.
Có chút chột dạ nói.
"Em đến có phải quấy nhiễu đến công việc của anh không?" Tuy là nói vậy nhưng cô mong anh không nghĩ vậy.
Thế mà người đàn ông này vô cùng thành thật gật đầu.
"Đúng là quấy nhiễu."
Hàm Hi Họa há miệng nhìn khuôn mặt chứa ý cười của anh nhưng đạo hạnh của cô không cao, không sao lý giải được ý cười này là thế nào.
Cô bĩu môi lầm bầm.
"Vậy giờ em về, không phiền anh nữa." Lời vừa dứt bàn tay trái của Nam Lãnh luồn vào vạt váy của cô ma sát đùi nhỏ không chút e dè.
Anh cười cười hạ môi xuống cho cô một cái hôn nhẹ.
Giọng anh khàn hơn lúc nãy.
"Quấy nhiễu thế này." Anh nói rồi cứ thế mặc cô đang ú ớ bao phủ lấy cái miệng đang há ra kia cắn mút.
Đang lúc kích tình bỗng cửa phòng bị ai đó gõ.
Hàm Hi Họa sợ hết hồn cô đẩy ngực người đàn ông ra.
"Anh… có người."
Nam Lãnh chửi thầm một tiếng bàn tay trong váy tiếp tục tìm tòi.
"Chủ tịch… Thẩm thiếu gia tìm ngài." Thư ký Lưu toát mồ hôi hột ở bên ngoài không dám gõ cửa nữa.
Thẩm thiếu tự nhiên xông tới đòi gặp chủ tịch cho bằng được, mà đối với vị Thẩm thiếu này anh ta không thể ngăn cản nổi.
Nếu cửa phòng không khóa trái có khi vị này đã xông vào rồi.
Nam Lãnh cuối cùng cũng dừng lại, anh cắn môi cô một cái nữa mới buông tha.
Cầm khăn giấy lau sơ qua bàn tay đã ướt nhẹp của mình, xong anh chỉnh lại váy áo cho cô gái nhỏ, bị bộ dáng giận dữ của cô chọc cười.
"Ngoan, em vào trong phòng nghỉ đợi anh."
Hàm Hi Họa hừ một tiếng trèo ra khỏi người anh, thấy trên quần anh sẫm một đoạn, là từ cô tiết ra.
"Quần anh." Bỏ lại câu đó cô nhanh chân chạy vào phòng sập cửa.
Anh cong môi thở dài nhìn vật giữa quần vẫn còn hùng hổ giương cờ, chỉ có thể đè nó vài cái rồi đứng dậy mở cửa.
"Ôi trời… cậu khinh tôi đó hả?" Vừa mới hé cửa đã nghe tên nào đó lải nhải.
Thư ký Lưu không dám nhìn chủ tịch của mình, chỉ có thể đứng một bên chờ nhận lệnh.
"Đi mua một bộ đầm nữ với quần trong về đây." Trước khi đóng cửa Nam Lãnh nhàn nhạt sai bảo.
Thư ký Lưu gật đầu dạ rồi lủi nhanh.
Thẩm Thiếu Hàng bắt được tin tức quan trọng.
"Này… phụ nữ nào vậy? Có phải cô nàng thư ký riêng không? Cô ta…"
"Bớt nhảm đi.
Có chuyện gì?" Nam Lãnh bị tên khỉ này phá chuyện tốt đã không vui rồi, hắn còn ở đây lảm nhảm linh tinh.
Còn không sợ anh đuổi à.
Thẩm Thiếu Hàng cười cười thu lại vẻ trêu chọc, dựa vào lưng ghế than vãn.
"Ông già lại bắt tôi đi xem mắt."
Thái dương Nam Lãnh giật giật.
Giọng anh lạnh như băng.
"Chỉ vì chuyện này?" Hắn thử gật đầu xem, anh chắc chắn tống cổ hắn khỏi phòng ngay lập tức.
Cũng may không phải.
Thẩm Thiếu Hàng chán chường nói.
"Do vụ của ông già nên cổ phiếu rớt giá thảm.
Ông ấy muốn liên hôn."
Nam Lãnh trầm mặc, bỗng thấy miệng hơi nhạt anh châm một điếu thuốc hấc cằm với Thẩm Thiếu Hàng.
Thẩm Thiếu Hàng nhận lấy.
Hít một hơi lơ đãng thấy vết sẫm trên quần Nam Lãnh nhưng không nghĩ nhiều.
Hiện tại chuyện đó cũng chẳng thu hút được anh.
Anh đang đau đầu muốn chết.
"Không muốn cưới cô ta?"
"Đương nhiên." Dừng lại như nhớ tới cô nhóc vô lương tâm nào đó, Thẩm Thiếu Hàng cười sượng.
"Hôn nhân mà tôi muốn không thể nào theo sự sắp đặt của ông ấy."
"Muốn tôi giúp cậu sao?" Nam Lãnh nhìn cửa phòng nghỉ đang khép chặt, anh lại hít một hơi thuốc.
Thẩm Thiếu Hàng ừ.
"Bên ông già đang có một dự án khu du lịch sinh thái ở tỉnh G.
Nếu cậu đầu tư chắc chắn có thể cứu tôi lần này."
Cả hai đã chơi thân với nhau hơn hai chục năm nay, tính tình của cái tên này làm sao Nam Lãnh không hiểu cho được.
Nếu không phải rơi vào tình thế không xoay chuyển thì hắn cũng không nhờ anh giúp dù là bạn bè thiết thiết.
Đương nhiên chỉ cần hắn nhờ Nam Lãnh anh chắc chắn giúp mà không cần điều kiện gì, chỉ là anh không thích cách sống như thế này của Thẩm Thiếu Hàng.
Hắn có một gia thế hiển hách, sinh ra đã ngậm kim cương nhưng điểm tối là có một người cha luôn đặt quyền lực lên hàng đầu, là người độc quyền và chuyên chế.
Bao nhiêu năm nay Thẩm Thiếu Hàng cũng bị chèn ép không ít nhưng tên này lại rất thương ông già, có thể tính của hắn quá mềm.
Mà ông già của hắn là lợi dụng điểm yếu này để ép hắn làm theo ý của mình.
Nam Lãnh bắt tréo chân dụi tàn thuốc.
"Đương nhiên tôi giúp cậu nhưng cái nết của cậu…" Anh dừng lại sắc bén mà nhìn Thẩm Thiếu Hàng.
"Cậu đừng sống vì ông già cậu quá.
Cậu còn không hiểu tính ông ta.
Muốn bị chèn ép, sống dưới cái bóng của ông ta đến bao giờ nữa."
Qua thật lâu cũng không nghe Thẩm Thiếu Hàng ư hử gì, mà Nam Lãnh cũng lười tiếp tục, chuyện hắn nhờ anh sẽ giúp, ý kiến vừa rồi anh đưa ra không phải đứng trên lập trường của người hợp tác mà là với tư cách một người bạn tốt.
Anh mong Thẩm Thiếu Hàng sẽ sớm thoát khỏi cái lồng sắt do chính cha hắn đã tạo ra để giam cầm hắn.
Khi Nam Lãnh định tiễn khách thì Thẩm Thiếu Hàng lên tiếng.
"Ông ấy không còn sống được bao lâu nữa."
Đợi đến khi cửa phòng lần nữa khóa lại, Nam Lãnh mới nặng nề ngồi vào bàn làm việc trầm tư một lúc.
Anh thở dài thôi không muốn xen vào chuyện của cha con Thẩm gia nữa.
Anh chỉ cần giúp cho gia nghiệp của Thẩm gia vẫn thịnh vượng là được rồi, còn nội bộ máu mủ ruột rà nhà bọn họ anh không thể xen vào quá sâu.
Huống chi gần đây anh cũng đang gặp chút chuyện khó nhằn.
Là thế lực đằng sau năm lần bảy lượt hãm hại anh.
Rốt cuộc có phải Hàn Dĩ Ngôn không?
Anh bóp trán rồi đứng dậy vào căn phòng đang chất chứa cả thế giới của anh bên trong..