Chương 117
Không đợi anh hỏi thêm gì, Hàm Hi Họa nói. “Anh ta không tốt đúng không anh?”
Suy ngẫm vài giây Nam Lãnh đáp. “Không thể xác định một người tốt hay không tốt qua vẻ bề ngoài được. Nếu nói trên phương diện trai gái thì anh ta không tốt.”
Nam Lãnh không ngờ Hứa Ngạn Thâm lại có quan hệ với bạn của vợ mình. Anh ta và Hàn Dĩ Ngôn là anh em tốt của nhau. Anh không xác định được việc anh ta tiếp cận Đậu Nhạc Yến có liên quan đến Hàm Hi Họa không? Phàm là những vấn đề xoay quanh Hàn Dĩ Ngôn đều khiến anh khá nhức não. Nên đến cả bạn thân của hắn cũng khiến anh đề phòng. Anh sợ bọn họ ngừng ra tay trực tiếp phía anh mà đi đường vòng, tiếp cận người bên anh. Mà người đó không ai tốt hơn vợ của anh.
Cách thức này rất khốn nạn và bỉ ổi nhưng phải thừa nhận nó có hiệu quả. Thậm chí không biết chừng còn mang lại kết quả tốt hơn cả mong đợi.
Nghe anh trả lời xong Hàm Hi Họa càng bất an hơn cho Đậu Nhạc Yến. Cô không muốn một cô gái tốt như cô ấy phải chịu những tổn thương không đáng. Suy nghĩ một hồi lại thoáng qua ba người họ.
Không hiểu sao bọn họ năm lần bảy lượt chạm mặt nhưng không ai có ý chào hỏi, đó như là ý nghĩ chung của hai bên. Hàm Hi Họa cũng vậy.
Chỉ thoáng qua ba người đó vài giây Nam Lãnh đã ôm eo cô lên xe.
Hàn Dĩ Ngôn híp mắt đợi cho đến khi chiếc BMW đen rời khỏi tầng hầm mới lên ga.
Cả hai đang ở nhà sách thì điện thoại Hàm Hi Họa reo lên.
“Anh, lấy em cuốn tâm lý học ở trên với.” Cô nói anh xong câu đó thì bắt máy luôn.
“Alo.” Nam Lãnh đã lấy cuốn sách đó xuống, anh cầm trên tay đợi cô nói chuyện điện thoại.
Giọng Nguyễn Trân Châu vô cùng hốt hoảng. “Họa Họa, không xong rồi. Nhạc Yến xảy ra chuyện.”
“Cái gì.” Vốn còn đang nghịch nghịch ngón tay của Nam Lãnh vì mấy lời này mà cô giật mình ngừng lại động tác.
Nam Lãnh cũng phát hiện cô không đúng, anh nhìn cô rất chăm chú.
“Hiện tụi tớ đang ở bệnh viện C.”
Hàm Hi Họa mím môi cô đáp được. “Tớ tới ngay, có gì báo tớ liền.”
Cúp máy Nam Lãnh cũng đại khái đoán được chuyện gì, anh đặt cuốn sách vừa nãy lại vị trí. “Anh đi cùng em.”
Hàm Hi Họa cắn môi gật đầu.
Nam Lãnh vuốt nhẹ lông mày hơi cau lại của cô. “Sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng quá.” Nói rồi anh ôm vai cô rời khỏi nhà sách.
Bệnh viện C cách nhà sách chỉ khoảng hai mươi phút lái xe. Tới nơi cả hai bước nhanh vào khu vực cấp cứu.
“Anh mang khẩu trang vào đi.” Cô nhắc nhở Nam Lãnh. Anh cong khóe miệng nhìn cô ừ rồi đeo khẩu trang vào.
Nguyễn Trân Châu với Đỗ Thắm đang đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Bộ dáng cực kỳ lo lắng, căng thẳng.
“Họa Họa.” Nguyễn Trân Châu nhìn thấy cô trước, cô nàng chạy vội tới ôm chặt lấy Hàm Hi Họa.
“Chuyện gì xảy ra? Nhạc Yến…” Hàm Hi Họa vỗ vỗ lưng cô bạn trấn an, thực tế chính cô cũng đang bất an.
Nguyễn Trân Châu lúc này mới hít mũi buông Hàm Hi Họa ra. “Nhạc Yến bị tai nạn. Lúc bọn tớ nhận được tin chạy tới có nghe phong phanh cô ấy… chảy máu ở phía dưới rất nhiều…” Nguyễn Trân Châu mím chặt môi không nói tiếp, bởi vì ai cũng đều hiểu.