Chương 187
Thời đại hiện nay, đàn ông hay không đàn ông nhìn vẻ bề ngoài đúng là không thể chắc chắn được.
Bỗng Hàm Hi Họa bắt đầu sinh ra sự lo lắng. Cô nhớ đến những lời Hàm Gia Gia từng nói với mình. Cậu nhóc ban đầu còn đề phòng Sa Nhật nhưng sau đó cậu dường như rất thoải mái khi nói về Sa Nhật. Lẽ nào… Hàm Hi họa nuốt nước miệng.
“Anh từng cứu thằng bé lúc nó bị bọn côn đồ chặn đường… là tình cờ hay anh cố tình đi theo nó mà chứng kiến chuyện đó?” Cô còn định hỏi thêm có phải anh dàn dựng ra cảnh đó không nhưng cô đã kịp thu lại lời này, những chuyện kỳ cục, hèn hạ đó một Thái tử gia của Sa Hoàng làm sao có thể làm ra.
Sa Nhật không trả lời ngay, anh nâng tách cà phê lên uống một ngụm. Đúng là cung cách đó chỉ có thể là người xuất thân từ giới quý tộc. Hàm Hi Họa nghĩ.
“Tôi rảnh hay sao theo dõi cậu ấy.”
Ờ… Hàm Hi Họa gật gù đầu. Nói chung Sa Nhật không phải kiểu người nguy hiểm như Hàn Dĩ Ngôn hay Nam Lãnh. Một phần vì tuổi anh còn nhỏ, vẫn còn là sinh viên đại học nên cái nét hồ ly chưa sâu lắm. Hàm Hi Họa nghĩ nếu kết bạn với một người như anh cũng tốt thôi, nhưng mà Gia Gia… cô vẫn cứ cấn cấn.
“Yên tâm… tôi không ép ai cả. Hơn nữa, tôi cũng không nói với cô tôi muốn tán tỉnh Gia Gia.”
Đúng vậy ha… Hàm Hi Họa há miệng nhìn anh, cô hơi ngại vì sự sốt sắng của mình. Cuối cùng đành ậm ờ cho qua chuyện này.
Vừa lúc cô đang hơi lúng túng thì có ai đó thu hút hoàn toàn ánh mắt của người đối diện, sắc mặt của anh cũng thay đổi. Hàm Hi Họa nương theo ánh mắt của anh xoay người lại. Cô kinh ngạc nhìn người đang đi từng bước về phía mình. Hôm nay đúng là ngày hội ngộ. Thế quái nào đến cả Đổng đại công tử vang danh mà cô cũng có thể gặp thế này… Rất nhiều dấu chấm than hiện lên trước mắt.
Mà quan trọng là sự xuất hiện của anh ta đã khiến Sa Nhật thay đổi cảm xúc. Anh ta… quen biết Đổng Sở Thần?
“Hiếm khi có thể gặp Hàm tiểu thư và… Thái tử Sa hoàng.” Ánh mắt anh ta lướt qua hai người rồi vô cùng tự nhiên ngồi xuống… cạnh Sa Nhật.
Hàm Hi Họa chớp chớp mắt nhìn qua hai bọn họ. Có lẽ Sa Nhật không có thiện cảm với Đổng Sở Thần. Cô cố gắng nén lại sự tò mò và nghi ngờ của mình gượng cười chào lại anh ta. “Đúng là hiếm thật.”
“Sao anh lại ở đây?” Cô nghĩ nên hỏi han gì đó, chẳng qua là bầu không khí từ lúng túng khi nãy đã chuyển sang lạnh lẽo, im ắng khiến cô ngột ngạt.
Đổng Sở Thần dán cặp mắt trên khuôn mặt cô, anh cười đáp. “Tôi gặp một khách hàng. Hai người… trông có vẻ thân nhỉ?”
Con mắt nào của anh ta thấy cô với Sa Nhật thân vậy chứ. Người đàn ông này…
Sa Nhật không lên tiếng nào, Hàm Hi Họa đành phải trả lời qua loa. “Quen biết.”
Họ Đổng nào đó ồ một tiếng, rồi anh hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. “Cậu… chuyển sang ăn cả phụ nữ đấy à…”
Cả Hàm Hi Họa và Sa Nhật đều cau chặt mày bày tỏ sự khó chịu. Hàm Hi Họa còn chưa cảnh cáo thì Sa Nhật đã lên tiếng, giọng anh rất lạnh lùng, dường như còn ẩn chứa một sự thù hận nào đó. “Anh tốt nhất nên ngậm chặt mồm lại đi, nếu không…” Lần đầu tiên Sa Nhật nhìn Đổng Sở Thần. Đó là ánh mắt căm phẫn và chịu đựng. “Tôi sẽ không để yên cho anh.”
Nụ cười trên môi Đổng Sở Thần nhạt dần, rồi như đã bình tĩnh lại, anh ta cười khẩy mang ý giễu cợt. “Sao? Không phải năm xưa là cậu muốn tôi…”
“Im miệng.” Sa Nhật tức giận đập bàn một cái thật mạnh.
Hàm Hi Họa giật mình kêu lên thành tiếng, chưa bao giờ cô nhìn thấy bộ dáng mất bình tĩnh của Sa Nhật thế này. Cô cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dễ bày ra bộ mặt này của mình, vậy mà chỉ gặp Đổng Sở Thần vài phút mọi mặt nạ anh đeo lên đều gỡ xuống. Dường như chỉ có lúc ấy mới là anh thật sự.
Hàm Hi Họa nuốt nước miếng, cô không biết mình nên làm gì, cuối cùng chỉ im lặng ngồi một cục.