Chương 111
Không rõ từ lúc nào Hứa Ngạn Thâm đã đứng sau lưng cô, Hàm Hi Họa vừa xoay người đã đối mặt với anh ta. Cặp mắt đó đầy ý cười mờ ám, nó không hề có chút che giấu dục vọng của người đàn ông.
Bàn tay anh ta vừa chạm vào vòng eo của Hàm Hi Họa thì cô đã nhanh chóng lui ra sau, đụng phải Nguyễn Trân Châu. Cô ấy vội đỡ lấy tay Hàm Hi Họa. “Không sao chứ?” Vừa hỏi ánh mắt của cô ấy nâng lên nhìn thấy Hứa Ngạn Thâm đang cười trêu ghẹo. Cô nhíu chặt mày lườm anh ta tỏ ý cảnh cáo.
Hàm Hi Họa lắc đầu với Nguyễn Trân Châu. “Tớ đi vệ sinh tí. Bọn cậu nhảy tiếp đi.”
Nguyễn Trân Châu gật đầu.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Hàm Hi Họa không ngạc nhiên khi chứng kiến Hứa Ngạn Thâm đang dựa lưng vào tường chờ mình.
“Xem ra anh Hứa đây đúng là có chuyện tìm tôi.”
“Em thật sự không nhớ tôi.” Anh ta vẫn giữ trên môi nụ cười như có như không đó, nó khiến Hàm Hi Họa không được thoải mái lắm.
Vừa nghe anh ta nói lời này cô đã chắc chắn mình từng gặp anh ta ở đâu đó rồi. Chỉ là cô thật sự không nhớ được.
“Gợi ý em nhé. Có liên quan đến Hàn Dĩ Ngôn.”
Hàm Hi Họa kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta, sau một hồi não xoay quần cuối cùng cô cũng nhớ ra.
Người đi cùng Hàn Dĩ Ngôn hôm ở quán bar gia đình kia. Hóa ra là anh ta, thảo nào cô thấy quen mặt như vậy.
Mà Nguyễn Trân Châu hoàn toàn không nhớ gì luôn, cũng đúng thôi khi ấy cô nàng kia trong mắt chỉ chứa mỗi Hàn Dĩ Ngôn thì làm sao để ý tới người khác được. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thu lại những suy nghĩ vu vơ cô lần nữa nhìn anh ta.
“Xem ra em đã nhớ ra rồi.” Anh ta ngậm điếu thuốc trên môi nhưng không hút. Bật lửa trong tay được anh ta xoay xoay.
Hàm Hi Họa gật đầu cười. “Đã nhớ, anh là bạn giáo sư Hàn nhỉ?”
Anh ta không giấu diếm ừ một tiếng.
“Vậy anh đợi tôi ngoài này là muốn nói gì?”
“Tôi chỉ muốn xem thử người phụ nữ mà bạn mình để ý như thế nào thôi.” Lời nói trắng trợn như vậy, Hàm Hi Họa cắn môi quan sát khuôn mặt điển trai của anh ta nhưng chẳng có gì khác lạ.
Chỉ là cảm giác nhắc nhở cô rằng, cả Hàn Dĩ Ngôn và người đàn ông này đều không phải người bình thường. Bí ẩn và đầy sự thâm sâu.
Cô nheo mắt không định tiếp xúc với anh ta thêm. “Mong anh Hứa không trêu đùa bạn tôi. Chào.” Đối với những người như anh ta cô không cần thiết phải quá lịch sự.
Hứa Ngạn Thâm châm lửa, rít một hơi thuốc nhìn theo bóng lưng hiên ngang của cô gái. Môi mỏng nhếch lên. Quả nhiên là người phụ nữ mà Hàn Dĩ Ngôn muốn. Rất có cá tính.
Bữa ăn chơi hôm nay bề ngoài thì vui vẻ nhưng đã có một sự ngăn cách hư ảo mang tên Hứa Ngạn Thâm.
Đậu Nhạc Yến trên đường về không nhịn được mà nhìn Hứa Ngạn Thâm không rời.
Anh ta mất kiên nhẫn hơi lạnh giọng. “Em muốn nói cái gì?”
Đậu Nhạc Yến chột dạ, cô vội dời mắt đi, sau vài giây do dự cũng lên tiếng. “Anh… anh có ý với Họa Họa sao?”
Anh ta cười khẽ, liếc nhìn cô hai giây lại nhìn đường phía trước. Nhưng đợi một lúc lâu cũng chẳng nghe anh trả lời.