CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuồng phong gào thét, từng con từng con phong xà do Phong Linh lực ngưng tụ mà thành theo trong phong huyệt phun trào mà ra.

Vòng xoáy Phong Linh lực nồng đậm h mà qua, hình thành phong nhận mắt thường có thể thấy được, phong nhận giống như có mục đích, hướng tới phong xà thành hình mà đi, hội tụ vào trong thân thể chúng nó, đợi khi phong xà từ trong phong huyệt xoay tròn mà ra, đại bộ phận đã ngưng tụ ra hình thái long giai đoạn đầu.

Phong Long ở trên không phong huyệt chiếm cứ một lát, mới rời khỏi chung quanh phong huyệt, hướng tới khe Phong Long mà đi.

Đón cuồng phong, một người một thú chậm rãi đi tới phong huyệt.

Chung quanh phong huyệt không có một ngọn cỏ, chỉ có tầng ngoài bằng đá cứng rắn, trường kỳ chịu gió rèn luyện, trở nên cứng rắn mà trơn tru, chung quanh quanh quẩn vô số phong nhận và linh lực, không ngừng phiên xoắn, hình thành một loại lực lượng dính đặc, tuy là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, lúc này cũng không cách nào tiến thêm một bước.

Sở Chước mới đến phụ cận phong huyệt, liền không thể tiến lên nữa.

Tuy rằng nàng có âm cát dị thủy hộ thân, nhưng chung quanh Phong Linh lực thật sự quá mức nồng đặc, dùng tu vi của nàng không thể lại đi tới.

Sở Chước đơn giản liền dừng lại, ngồi xổm tại một chỗ nơi cản gió.

Chung quanh phong huyệt Phong Long đang hấp thu Phong Linh lực nhận thấy được kẻ xâm nhập, dùng ánh mắt hư ảo nhìn qua đây, nhưng mà còn chưa để cho chúng nó phấn khởi công kích, lực lượng uy áp mãnh thú thuộc loại cao nhất nghiền qua.


Phong Long còn chưa thành hình choang choang choang nổ tung, một lần nữa biến thành Phong Linh lực, từng viên Phong Linh tinh từ giữa không trung rơi xuống, choang choang choang rơi trên mặt đất, nhảy lên từ mọi nơi chung quanh.

Mãnh thú nện bước nhẹ nhàng tao nhã, đón gió mà đi, gió mạnh cuồng liệt thổi bay bộ lông dầy cộm bóng loáng trên người nó, khi gió qua đi lại lần nữa nhu thuận trở xuống trên thân hình cường tráng.

Nơi mãnh thú đi qua, Phong Linh lực phân tán trên đất nhảy lên từng viên, giống như tiểu tinh tinh bị cuộn lốc lên, tụ tập mà đi tới một phương hướng, sau đó rơi xuống trước mặt nhân loại ngồi xổm ở chỗ cản gió.

Sở Chước thò đầu nhìn về phía mãnh thú kiêu ngạo mà đứng ở trước phong huyệt, nhìn qua nàng, không biết lộ ra cái biểu tình gì mới tốt.

Thấy nàng không phản ứng, càng nhiều Phong Linh tinh từ miệng phong huyệt dũng mãnh phun ra, sau đó bị con mãnh thú khống chế được, biến thành một con sông linh tinh do Phong Linh tinh tạo thành, theo phía chân trời đón gió mà đến, lại rơi xuống trước mặt nàng.

Sở Chước rốt cục nhịn không được phù một tiếng cười rộ lên, phất tay áo thu hết Phong Linh tinh vào trong túi càn khôn.

Thấy nàng nhận lấy, mãnh thú càng đắc ý, nhảy lên, liền đứng ở trước miệng phong huyệt, đội phong cuồng liệt đó, đánh Phong Linh thạch trong miệng phong huyệt phun ra.

Bọn họ lưu lại ở chung quanh phong huyệt một đoạn thời gian, khi mắt thấy con mãnh thú đều muốn nổ tung toàn bộ phong huyệt, đều muốn chuyển Phong Linh trong mạch linh tinh dưới đất lên không, Sở Chước vội ngăn cản nó.

"A Chiếu, được rồi, chúng ta đi thôi.

"
A Chiếu quay đầu nhìn nàng, làm như đang thăm dò thật sự đủ rồi sao?
Dù sao là thứ cho nàng dâu của nó, cho dù dọn sạch cả cái Phong Linh mạch, nó cũng cảm thấy hẳn là vậy.

Sở Chước vẫy vẫy với nó, mãnh thú lập tức vui thích chạy tới, cúi đầu, dùng đầu của mình cọ cọ gương mặt của nàng.

Nào biết đối với mãnh thú lúc này mà nói, nhân loại thật sự là rất nhỏ bé, một cọ này, trực tiếp cọ người té trên mặt đất, sau đó bị nó duỗi móng vuốt kịp lúc mò được.

Sở Chước thừa cơ ôm lấy đại móng vuốt đó, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Đột nhiên cảm thấy, A Chiếu vẫn là một cục nho nhỏ có vẻ tốt, như vậy nàng ôm đến ôm đi cũng không có vấn đề gì, hiện tại trở nên lớn như vậy, một móng vuốt có thể bị nó chọc ngã ngược, rất không đẹp rồi.

Nhưng mà loại ý tưởng này ở khi buổi tối bọn họ chạy đến một cái sơn động trong khe Phong Long nghỉ ngơi, Sở Chước nằm ở trên cái bụng mềm mại của nó, hoàn toàn thay đổi.


Vuốt lông nhung vừa mềm lại mịn, Sở Chước hạnh phúc nhắm mắt lại, ảo tưởng mình đang ôm một con đại miêu manh manh đi vào giấc ngủ, cảm giác hạnh phúc trực tiếp bùng nổ.

Nàng chưa bao giờ biết thì ra mình là lông tơ khống, nhưng lăn lộn ở trên người một con mãnh thú như vậy, không thể nghi ngờ là hạnh phúc.

A Chiếu cũng bùng nổ cảm giác hạnh phúc.

Nó nằm trên mặt đất, nhìn người tựa vào trên bụng nó ngủ, lại cảm thấy! Không vội quay về là đúng.

Đây chính là nàng dâu của nó, hiện tại nó còn không có biện pháp biến hóa, chỉ có thể dùng loại biện pháp này cùng một chỗ, đợi nó biến hóa rồi, lập tức muốn tổ chức đại lễ song tu, mời tất cả chủng tộc tới tham gia đại lễ.

Một người một thú phóng đãng ở khe Phong Long ba ngày, đều đi dạo một lần địa khu trong chỗ sâu khe Phong Long, nếu không phải Sở Chước kiên trì, chỉ sợ A Chiếu cũng không muốn đi rồi.

"Được rồi, ngươi biến trở về đến đây đi.

" Sở Chước sờ sờ đầu của nó: "Ngươi duy trì hình thái này hẳn là rất lãng phí lực lượng đi? Kỳ thực tiểu yêu thú cũng là rất khả ái.

"
A Chiếu vốn muốn cự tuyệt, thật vất vả có thể bay cao, còn có thể để cho nàng ngủ ở trên bụng của mình, hơn nữa nàng thế nhưng không có cự tuyệt, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua? Nhưng khi bị nàng nói tiểu yêu thú thì mình thực sự đáng yêu, một lòng nhộn nhạo, tiếng lòng buông lỏng, đã vận chuyển phong ấn trong cơ thể, từ một con mãnh thú hùng tráng uy vũ biến thành một tiểu yêu thú manh a manh.

Khi tiểu yêu thú nhào tới, Sở Chước vươn tay ôm lấy nó, cười tủm tỉm hôn xuống ở trên nhúm lông trắng chỗ cái trán nó.

A Chiếu cũng áng chừng móng vuốt, nhân cơ hội liếm vài cái ở trên mặt nàng, ngượng ngùng lại thỏa mãn.


Sở Chước tựa như dưỡng nhi tử, xem bộ dạng nó manh a manh, cả trái tim đều tan chảy.

Nàng nghĩ, đợi về sau A Chiếu biến hóa rồi, nhất định là một nam hài tử phi thường khả ái, giống như Huyền Uyên, tương lai nàng sẽ cẩn thận mà bảo hộ bọn nó, thẳng đến khi bọn nó trưởng thành độc lập, liền giải trừ khế ước, tùy bọn nó tự do phát triển.

Sau đó chờ bọn họ đều thành thần, không còn nỗi lo về sau, bọn họ có rảnh liền cùng nhau tụ tập liên hoan, đi ra bên ngoài một chút!
Ảo tưởng thật sự tốt đẹp Sở cô nương mang theo tiểu yêu thú của nàng đi trở về.

Đám người Bích Tầm Châu vẫn ở lại trong khe Phong Long đã đợi bọn họ bốn ngày.

Thời gian bốn ngày này, bọn họ gặp được mấy đợt sát thủ, đều là người tu luyện am hiểu sâu con đường đánh lén, cam đoan có thể giải quyết được người tu luyện thủ hạ Vô Song môn bảo hộ vị tiểu thiếu gia Tư Không Gia Hòa.

Đáng tiếc bọn họ gặp được hai đứa yêu và linh thực Bích Tầm Châu và Luyện Vân Long Đằng không phân rõ phải trái, có tinh thâm thuật đánh lén đi nữa cũng không hiệu quả.

Có đại tôn phật Bích Tầm Châu trấn ở chỗ này, mặc kệ đến bao nhiêu người tu luyện, Tư Không thiếu gia vui vẻ như cũ.

Tư Không Gia Hòa càng sùng bái với Bích Tầm Châu, bởi vậy cho dù bọn họ vì đợi Sở Chước mà dừng lại
.


Bình luận

Truyện đang đọc