Quái vật bị thủy áp nghiền thành một bãi nước đen cuối cùng tiêu tán ở trong nước sông, nước sông lấy nó làm trung tâm trở nên vẩn đục không chịu nổi, thẳng đến dần dần khuếch tán sang chung quanh, trải qua vô số nước sông hòa tan, hòa hợp một thể cùng nước sông Xích Thủy Vực.
Tích tiểu thành đại, nước sông Xích Thủy Vực đó là vì ngày qua ngày như vậy, lặng yên không một tiếng động lại trở nên đục ngầu không chịu nổi.
Đây là nguyên do hoàn cảnh Xích Thủy Vực ác liệt.
Sở Chước suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, nhìn đến thần sắc lạnh lùng của Phong Chiếu, nhịn không được hỏi: "A Chiếu, huynh thấy thế nào?"
Tầm mắt cảu Phong Chiếu rốt cục từ con bán yêu bị nước áp nghiền chết chuyển tới trên người nàng, thần sắc lạnh lùng biến mất, nhưng sắc mặt dường như vẫn có chút không tốt.
Hắn dùng linh lực cách ra một lĩnh vực sạch sẽ ở chung quanh, nói: "Tai nạn bán yêu, Thủy Linh Vực chỉ sợ sẽ không an ổn."
Sẽ không an ổn chính là cách nói giảng giải khách khí, thậm chí khả năng sẽ bởi vậy mà tịch diệt (biến mất).
Sở Chước linh quang chợt lóe, đột nhiên hỏi: "A Chiếu, huynh nói mục đích của những người đeo mặt nạ chế tạo ra bán yêu, sẽ không phải là những sản phẩm thất bại đi?" Bọn họ lúc trước chỉ là chú ý những bán yêu vận mệnh đáng thương, hoàn toàn xem nhẹ những sản phẩm thất bại, nếu không nghe được tin tức Bích Tầm Châu mang về, nếu không bọn họ cũng sẽ không đặc biệt tới đây một chuyến.
Phong Chiếu không nói gì, mà là vươn tay sờ sờ gương mặt của nàng, sau đó lôi kéo nàng tiếp tục đi tới.
Sở Chước thần sắc thoáng ngưng, như có điều ngộ ra.
Thói quen người này giống như khi là tiểu yêu thú, có cái gì không muốn trả lời nàng, hay dùng lông mặt cọ cọ gương mặt của nàng.
Hiện tại lấy tay sờ gương mặt của nàng, liền cảm giác tương đương với khi dùng lông mặt cọ mình, xem ra hắn đối với tình huống trong Xích Thủy Vực biết rõ ràng trong lòng, khả năng đã có phát hiện gì rồi.
Có thể là càng ngày càng tiếp cận lòng chảo quái vật bán yêu sinh sống, đường kế tiếp, bọn họ gặp được mạch nước ngầm càng ngày càng nhiều, quái vật từ trong mạch nước ngầm đập ra cũng càng ngày càng nhiều.
Những quái vật đó tựa như một con gặp được lúc trước, thân thể đều là hình dạng bất quy tắc, giống như là một sinh vật máu thịt rõ ràng từ trên cao rơi xuống đến trên đất, đập nát bươm sau lại bị người ta một lần nữa tùy ý nhào nặm thành một cục, có thể nghĩ ngoại hình chúng nó có bao nhiêu tùy ý.
Ngoại hình tùy ý cố tình còn phối ứng vảy bất quy tắc cùng các loại cục thịt gồ lên, nhìn càng rét lạnh khiếp người.
Đây là lần đầu Sở Chước nhìn thấy sinh linh xấu xí như vậy.
Tuy rằng trong lòng nàng đồng tình bán yêu bị người làm ác ý chế tạo ra, chỉ là những bán yêu đổi hình thất bại đã không thể gọi là sinh linh bình thường, chúng nó tựa như quái vật tà ác, thậm chí sẽ mang đến cực nguy hại lớn cho thuỷ vực cùng hoàn cảnh.
Phong Chiếu cũng không muốn để cho Sở Chước đối phó những quái vật này.
Mỗi khi chúng nó từ trong mạch nước ngầm lao tới, Phong Chiếu cũng không để ý tới, dắt Sở Chước nhanh chóng rời khỏi, nếu như trốn tránh không kịp, sẽ lướt nhẹ vẫy tay, dùng thủy áp nghiền ép chúng nó mà chết, máu thịt chúng nó hóa thành một bãi nước đen, tiêu tán ở bên trong nước sông.
Nước sông cũng trở nên càng thêm đục ngầu.
Đặc biệt tiếp cận nơi lòng chảo, nước sông đục ngầu, gần như thấy không rõ hoàn cảnh chung quanh.
Còn có một tầng dầu màu đen gì đó dính chặt trên mặt đất, hai chân giẫm lên, dầu dính dính, phá lệ ghê tởm.
Sở Chước quan sát dầu đen đó, cảm giác chúng nó tồn tại, tựa như hoá học phẩm công nghiệp nào đó sinh ra, sẽ phá hư hoàn cảnh sinh thái.
Xem ra mặc kệ là giới tu luyện hay là giới phàm nhân, lực phá hoại đối với hoàn cảnh đều là một dạng.
Sở Chước có thể hiểu rõ, càng tiếp cận lòng chảo, gặp được quái vật thực lực càng ngày càng mạnh, đã không phải nàng có thể đối phó.
Cho nên nàng đối với hành vi Phong Chiếu không cho mình trực tiếp chiến đấu với chúng nó, coi như là hiểu biết.
Không chỉ có như thế, Phong Chiếu cũng không muốn tốn thời gian quá lớn ở việc rửa sạch đám bán yêu.
Thẳng đến khi nước sông chung quanh càng ngày càng đen, nước sông tựa như dán một tầng chất dầu, ngay cả Sở Chước đều cảm giác được áp lực, Phong Chiếu kéo Sở Chước vào không gian của hắn.
Sở Chước: "...!.
.
."
Không có Sở Chước ở, Phong Chiếu bắn ngón tay ra, đầu ngón tay xuất hiện một luồng hỏa diễm.
Luồng hỏa diễm này không giống thần hỏa màu tím Sở Chước biết được ở dĩ vãng, nó là một luồng hỏa diễm màu trắng nồng cháy, trong lòng hỏa diễm di chuyển về một tia tử diễm, giống bấc đèn.
Bạch diễm này uy lực càng mạnh, từ sau khi nó xuất hiện, dầu chất màu đen dính chặt trong nước sông tựa như bị hư hóa, dần dần biến mất.
Phong Chiếu mặt không chút thay đổi nhìn một màn này, đối với thần hỏa bản mạng của mình có thể đốt hủy dầu chất màu đen gì đó cũng không kỳ quái.
Thần hỏa bản mạng của hắn là một uồng thần hỏa tịch diệt trong thiên địa, nhẹ thì đốt diệt sinh linh, nặng thì hủy thiên diệt