CÙNG TRỜI VỚI THÚ

Editor: ChieuNinh

Nhân Gian phường tổng cộng có mười cái phân phường, trong mỗi phân phường có một phân phường chủ.

Hôm nay mười người đi đến quảng trường, đúng là phường chủ mười phân phường trong Nhân Gian phường.

Mỗi lần Nhân Gian phường tuyển nhận đệ tử, nếu như bọn họ rảnh rỗi, hoặc là ở bên bờ Vụ Trạch, đều sẽ tới đây xem xét tình huống, nếu có người vừa mắt, thì trực tiếp lĩnh trở về, trở thành đệ tử trong phường của mình. Nếu không thể may mắn được chọn đi, vậy đành phải ở lại bên ngoài Nhân Gian phường, đãi ngộ tự nhiên sẽ không tốt bằng tiến vào trong nội phường.

Sau khi nhìn thấy những người này xuất hiện, mọi người đang tham gia chọn lựa ở đây nhịn không được mắt lộ ra chờ đợi, hy vọng mình có thể để cho mười vị phân phường chủ coi trọng.

Sở Chước đến Nhân gian phường là có mục đích, mục tiêu của nàng là tiến vào nội phường, còn người nào trong nội phường thật ra lại không sao cả.

Chỉ có tiến vào nội phường, mới có cơ hội tìm hiểu chỗ vị trí của thông đạo không gian.

Thí nghiệm ngày thứ hai là thể lực và sự chịu đựng, còn thí nghiệm thế nào, mỗi một lần đều không có cùng phương pháp thí nghiệm.

Nhóm người tu luyện tham gia thí nghiệm đều cầu nguyện tốt nhất không cần phương pháp thí nghiệm quá biến thái.

Thí nghiệm thể lực và sự chịu đựng gì đó là vài cái lôi đài, chẳng qua cũng không phải để cho người ta đi lên đánh nhau, mỗi một cái lôi đài có thể cất chứa năm ngàn người, thí nghiệm thời gian là một cái canh giờ.

Nơi này tổng cộng có mười cái lôi đài, bốn vạn bảy ngàn người vừa mới thông qua thí nghiệm ngày hôm qua có thể đi lên.

Người phụ trách thí nghiệm lần này chia tổ cho mọi người xong, năm ngàn người một tổ, để cho bọn họ phân biệt tiến vào lôi đài đối ứng với thẻ bài.

Khi vừa bước trên lôi đài, có vài người bất ngờ không kịp phòng bị, ầm một tiếng liền ngã ở trên lôi đài, chật vật không thôi.

Người phía sau thấy thế, bất giác cẩn thận một ít, nhưng vẫn có vài người không chịu nổi, sau khi bước vào lôi đài, khống chế không được thân thể lần lượt ngã sấp xuống, nếu ở trong hai mươi hơi thở không thể kịp lúc đứng lên, thì bị coi là đào thải.

Khi Sở Chước đi theo người chung quanh cùng nhau bước trên lôi đài, cước bộ hơi ngừng, chẳng qua là vẫn thong dong cất bước đi qua.

Thì ra lôi đài này là một loại lôi đài trọng lực, lúc này trọng lực trên lôi đài, tương đương với trọng lực đỉnh Tẩy Thiên phong, đối với Sở Chước người từng khiêng trọng kiếm luyện kiếm hơn nửa năm ở trên đỉnh núi Tẩy Thiên phong mà nói, căn bản không phải là chuyện gì.

Cảm tạ Tẩy Thiên phong tôi thể, làm cho nàng có thể bảo trì dáng người bình thường, không có đổi thành một loli cơ bắp khiêng trọng kiếm.

Sở Chước biểu hiện được rất trấn định thong dong, người chung quanh nhịn không được liếc nhìn nàng một cái.

"Đây là trọng lực lôi đài đi? Không nghĩ tới Nhân Gian phường năm nay sẽ xuất ra thứ này."

"Trọng lực là bao nhiêu lần?"

"Hiện tại là ba mươi lần, qua đoạn thời gian hẳn là sẽ tăng cao, những người này có thể thừa nhận được sao?"

"Khó mà nói, càng gần đến mức cuối, trọng lực càng lớn, đến lúc đó căn bản là chống đỡ không được, nếu chỉ một ngàn người cũng không thừa, thí nghiệm ngày mai cũng không cần dùng tới rồi."

Người bên ngoài quảng trường ong ong ong thảo luận, Bích Tầm Châu xen lẫn trong trong đám người, nghe đối thoại những người này, trên mặt vẫn bình tĩnh.

【Chủ nhân nhất định có thể thông qua đát.】Bé rùa ngồi xổm ở trên cánh tay trái của hắn vừa gặm nhấm một viên cá viên chiên, vừa nói.

Ừm, không biết vì sao, Huyền Uyên lúc nào cũng có một loại tự tin u mê đối với chủ nhân.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai phải Bích Tầm Châu, giống như coi thường nói:【Chút việc nhỏ ấy không làm khó được sáng quắc.】

Nó tự mình đi thí nghiệm qua trọng lực đỉnh Tẩy Thiên, biết cực hạn của Sở Chước ở đâu, lôi đài trọng lực Nhân Gian phường căn bản không làm khó được nàng. Nếu ngay cả nàng cũng không chịu nổi, phỏng chừng những người khác cũng giống vậy thôi, nghĩ đến Nhân Gian phường xuất ra lôi đài trọng lực này là vì lựa chọn đệ tử ưu tú sử dụng tiến vào Nhân Gian phường, không phải vì dọa chạy những người này, sẽ không làm ra trọng lực quá mức.

Nửa canh giờ sau, lần lượt có người tu luyện bị đào thải.

Những người khác còn đang đau khổ chống đỡ, sắc mặt đỏ lên, mồ hôi ướt đẫm.

Mười phân phường chủ Nhân Gian phường đang quan sát, khi có khi không thấp giọng tán gẫu vài câu.

Một lúc lâu sau, người tu luyện bị đào thải càng nhiều, còn lại không đến năm ngàn người, lôi đài vốn đang chen chúc bỗng trở nên cực kì rộng rãi, làm cho người ta lập tức có thể vừa nhìn thì hiểu ngay.

"Ai, đứa nhỏ mặc áo xanh lôi đài thứ ba không tệ, tên gọi là gì?" Một phân phường chủ Nhân Gian phường thăm dò người thí nghiệm bên cạnh.

Đối phương vội vàng điều tra tư liệu, đối chiếu thẻ bài treo bên hông người nọ, rất nhanh tìm ra tên này. Diendanlequydon~ChieuNinh

"Còn có đứa nhỏ mặc váy màu xám tro lôi đài thứ năm nữa?"

"Nam nhân mặt đen lôi đài thứ mười đó không tệ, chỉ là thoạt nhìn già chút."

"Làm sao già? Người ta đây là lão tướng, cốt linh không lớn, còn chưa vượt qua bốn mươi tuổi."

La Phong Vũ đang uống trà, nghe đồng sự chung quanh líu ríu thảo luận, hơi hơi cong môi.

Lúc này, có người sáp qua: "Phong Vũ, cô có nhìn trúng người nào không?"

La Phong Vũ một đôi đôi mắt đẹp lười biếng đảo qua đi, lướt từ lôi đài số một qua, đột nhiên dừng lại ở lôi đài thứ tư, không khỏi cười nói: "Đứa nhỏ mặc quần vải màu xanh ở lôi đài thứ tư không tệ."

Bên cạnh, nhân viên thí nghiệm vội vàng xem xét, rất nhanh tìm được tư liệu đối ứng, nói: "Nàng này tên Sở Chước, là một tán tu, cốt linh mười sáu, tu vi Vũ Hóa cảnh tầng chín."

La Phong Vũ nghe xong, cười nói: "Quả nhiên không sai."

"Thực sự nhìn trúng?" Bên cạnh một thanh niên anh tuấn cười hỏi.

La Phong Vũ gật đầu: "Đúng vậy, ta thấy đứa nhỏ này hợp mắt duyên, Giang Toàn, không cho phép ngươi ra tay với nàng."

Giang Toàn dở khóc dở cười: "Nàng quá lo lắng, đây vẫn là đứa nhỏ mười bảy tuổi, làm sao ta có thể ra tay với tiểu hài tử. Ngược lại ta yêu thích nữ tử thành thục phong tình giống nàng, nếu như nàng đáp ứng, ta lập tức có thể kết thành đạo lữ với nàng, vì nàng mà thủ thân như ngọc."

La Phong Vũ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Giang Toàn theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực, đung đưa ngọc phiến trong tay, dáng vẻ phong lưu.

"Quên đi, ta không có hứng thú với thủ hạ bại tướng." La Phong Vũ bưng linh trà lên uống một ngụm.

Sắc mặt Giang Toàn nháy mắt đen.

Người chung quanh nhịn không được muốn cách bọn họ xa một chút, để tránh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Hai canh giờ rất nhanh liền qua, mà trên lôi đài còn có một ngàn ba trăm người.

Nghe tới tiếng chuông vàng chấm dứt vang lên, những người trên lôi đài đang đau khổ chống đỡ nhịn không được buông lỏng một hơi, thậm chí có người nhịn không được chân mềm nhũn, liền trực tiếp tê liệt ngồi ở trên lôi đài. Người có thể đứng không nhiều lắm, mà có thể đứng, đều là tinh anh lần này, nhóm phân phường chủ Nhân Gian phường đều đang đánh giá quan sát, lựa chọn vừa lòng.

Sở Chước thong dong đi xuống lôi đài, trên mặt trắng nõn mặc dù có mồ hôi, cũng không thấy chật vật, ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt hơi hơi nhiễm lên đỏ ửng của nàng, làm cho nàng thoạt nhìn phá lệ xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta đầu tiên nhìn thấy liền nhịn không được chú ý tới nàng.

Người trong sân ngoài sân chú ý tới nàng không ít.

"Quả nhiên là mầm tốt." Mấy vị phân phường chủ thấp giọng thở dài.

La Phong Vũ cười nói: "Đây là ta xem trúng, các ngươi đều không được tranh với ta."

"Nói thật ra, ta thật là có chút muốn cướp." Những người đó cũng cười nói.

Khóe miệng La Phong Vũ chứa cười, nói với một thí nghiệm giả bên cạnh: "Đứa nhỏ đó ngày mai sẽ không cần thí nghiệm, ta chọn nàng đi rồi." Dứt lời, liền trực tiếp đứng dậy, đi đến chỗ Sở Chước.

Sở Chước đi cùng người tu luyện tham gia thí nghiệm khác cùng nhau đi xuống lôi đài trọng lực, khi đứng ở đằng kia chờ đợi nhận thẻ bài cho thí luyện ngày mai, đột nhiên nhìn thấy La Phong Vũ mang theo hai thủ hạ đi tới.

Khi người tu luyện nhìn thấy La Phong Vũ thì nháy mắt ánh mắt sáng dần lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Thất Âm Chuông bên hông La Phong Vũ theo bước chân phát ra tiếng chuông thanh thúy, cái chuông màu vàng nổi bật lên hồng y như lửa, eo nhỏ nổi bật. Thất Âm Chuông này là một món linh khí cao cấp, bình thường tiếng chuông thanh thúy, phảng phất giống như phàm vật, nếu dùng cho chiến đấu, cũng là vô thanh vô tức, đả thương người trong vô hình.

Nàng đi đến trước mặt Sở Chước, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lười biếng ôm lấy khóe miệng, hỏi: "Ngươi có bằng lòng tiến vào Hải Các phường của ta hay không?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Trên mặt Sở Chước lộ ra tươi cười, chắp tay nói: "Tự nhiên nguyện ý, đa tạ tiền bối."

Trong mắt La Phong Vũ lộ ra ý cười, nói: "Lệnh bài đã cho ngươi, ngày mai ngươi cứ đến Hải Các phường đi."

"Dạ."

La Phong Vũ nói xong, liền xoay người rời khỏi, đi được vô cùng dứt khoát.

Sở Chước xem như đi cửa sau giảm đi một thí nghiệm cuối cùng, vì thế nàng không cần lại lĩnh thẻ bài, chắp tay hành lễ với những thí nghiệm giả Nhân Gian phường, ở trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của nhóm người cũng rời khỏi theo.

Mới vừa đi đến bên ngoài quảng trường, hai con yêu thú liền nhào tới nàng.

A Chiếu giống như dĩ vãng bổ nhào vào trên mặt nàng biểu đạt nhiệt tình với nàng, bé rùa nhào không đến trên mặt nàng, đành phải bổ nhào vào bả vai nàng, cột nước đưa nó tới đây thiếu chút nữa liền làm ướt y phục của Sở Chước.

Sở Chước hất A Chiếu, hướng sang Bích Tầm Châu bên cạnh đội màn mũ như cũ nói: "Tầm Châu, chúng ta đi thôi."

Hai người gạt mở đám người chen chúc xem náo nhiệt chung quanh, đi trở lại khánh điếm nghỉ tạm.

Trở lại khách điếm, Bích Tầm Châu liền hỏi: "La Phong Vũ vẫn luôn nhớ rõ cô, không có việc gì chứ?"

Sở Chước lắc đầu: "Sẽ không, nàng thoạt nhìn cũng không giống loại người đó, nếu không lúc trước sẽ không sẽ đặc biệt nhắc nhở ta, cho ta khối lệnh bài này."

Chuyện Phong Hành Tuyết Tuyết Y lâu hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng La Phong Vũ cũng nhận được tin tức, nàng nhất định sẽ liên tưởng đến trên người mình.

Nhưng mà Sở Chước cũng không lo lắng, người Tuyết Y lâu và Nhân Gian phường không hợp, mà cảm quan La Phong Vũ thoạt nhìn đối với Tuyết Y lâu không tốt, nếu không khi ở Thiên Thượng Hải cũng sẽ không làm điều thừa nhắc nhở nàng. Rõ ràng đối nàng ấy đối với người có thể làm cho Tuyết Y lâu chịu thiệt thì rất thích, hôm nay nàng ấy biểu hiện cũng chứng minh suy đoán của nàng.

La Phong Vũ là một người duy nhất dưới Nhân Vương cảnh, thực lực không tầm thường, tuy rằng Sở Chước không dựa vào nàng bảo hộ, nhưng có một phường chủ như vậy, cho dù nàng ấy chỉ là thưởng thức mình có thể làm cho Tuyết Y lâu chịu thiệt, xem như kéo nàng một phen, cũng đủ cho Sở Chước giải quyết đi một ít phiền toái.

"Ngày mai huynh theo ta cùng đi Hải Các phường Nhân Gian phường." Sở Chước nói với Bích Tầm Châu.

Bích Tầm Châu thản nhiên lên tiếng.

***

Rất nhanh thì đến ngày đi Hải Các phường báo danh.

Bích Tầm Châu một lần nữa biến thành một con yêu thú tiến vào túi linh thú, đi theo Sở Chước cùng nhau tiến vào Hải Các phường.

Tuy rằng Sở Chước được Hải Các phường tiếp nhận, chẳng qua nàng tu vi thấp, lại là mới vừa tiến vào Hải Các phường, được người an bài ở trong sân dành cho người mới, trong một cái sân cư trú là năm người.

Một quản sự dẫn bọn hắn tới đây nói: "Tiền tiêu hàng tháng của các ngươi là một tháng năm mươi khối linh thạch, năm viên Bồi Nguyên đan, ba viên Hồi Linh đan, một Thanh Tâm đan. Khi không có nhiệm vụ, các ngươi có thể đợi ở trong sân để mà tu luyện, có cái gì không hiểu, có thể đi Võ Thuật đường tìm người tu luyện ngồi ở đó thăm dò, nơi đó sẽ có người thuyết minh quy tắc cho các ngươi."

"Nếu có nhiệm vụ, các ngươi có thể lựa chọn muốn nhận hay không, trừ phi là nhiệm vụ cưỡng chế. Nhưng mà các ngươi không cần lo lắng, nhiệm vụ cưỡng chế của Nhân Gian phường bình thường không có cái gì nguy hiểm, mỗi tháng chỉ có một. Làm nhiệm vụ càng nhiều, các ngươi có được thù lao cũng sẽ càng nhiều, trong phường sẽ căn cứ kết quả các ngươi làm nhiệm vụ để phán đoán thành tích của các ngươi, cuối tháng đúng lúc có khen thưởng..."

Một đám người nghiêm túc nghe, yên lặng nhớ ở trong lòng.

Đợi quản sự đó đi rồi, người ở đây chào hỏi, tự giới thiệu lẫn nhau.

Khi đến phiên Sở Chước, hai mươi người tiến vào Hải Các phường lần này đồng loạt xoát xoát nhìn qua đây, trong mắt lộ ra ý tứ bất đồng.

Sở Chước giống như là không có phát hiện, trên mặt lộ vẻ mỉm cười như thường, tự giới thiệu một lần, còn nói vài câu hình thức, thì đến phiên người kế tiếp, mà nàng cũng nhớ kỹ những người này.

Sau khi nhận thức lẫn nhau một phen, mọi người liền từng người trở về phòng nghỉ ngơi, hoặc là đi dạo chung quanh, làm quen một chút Hải Các phường.

Mỗi một cái sân đều rất lớn, sân vườn là tiểu viện, đãi ngộ người mới mà nói, cũng không tính là kém.

Sở Chước tìm được phòng an bài cho nàng, mở ra cấm chế đi vào.

Đóng cửa viện lại, Sở Chước để cho Bích Tầm Châu và Huyền Uyên trong túi linh thú bước ra. Còn A Chiếu, nó rất ít sẽ tiến vào túi linh thú, bình thường giống như một sủng vật ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, bởi vì hơi thở không cường đại, rất nhiều người nhìn đến sẽ coi nó trở thành một con yêu sủng, cũng không phòng bị nó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Cho tới bây giờ Sở Chước cũng không bắt buộc nó như thế nào, hết thảy tùy nó.

"Tầm Châu, lúc trước ta nghiên cứu qua một ít quy củ Nhân Gian phường, nếu như ta muốn đi theo thương đội Nhân Gian phường đến đại lục khác đi mua đồ thương phẩm, chỉ sợ ta phải làm rất nhiều nhiệm vụ, mới có thể có được tư cách này." Sở Chước nâng má: "Cái này phải tốn thời gian lâu lắm."

Bích Tầm Châu hơi hơi nhíu mi: "Nếu không lại tra xét một chút, có lẽ sẽ có phương thức càng nhanh và tiện."

Sở Chước gật đầu, tuy rằng nàng cũng nguyện ý đi từng bước một, nhưng nàng sợ người Tấn Thiên đại lục bị lạc ở thông đạo không gian đợi không nổi, nói chung trước phải hội hợp cùng bọn họ rồi mới có thể an tâm.

Lúc này, A Chiếu nhảy đến trên bàn, nói:【Không cần lo lắng, việc này giao cho ta.】

Bích Tầm Châu đem nó ý tứ nhắn cho Sở Chước.

Sở Chước giật mình nhìn nó: "Ngươi có biện pháp?"

A Chiếu nâng cằm, vẻ mặt thần sắc căng ngạo:【Nếu như đã tiến vào Nhân Gian phường, muốn tra xét cái gì không phải là chuyện dễ dàng sao? Thương phẩm trong Nhân Gian phường chủng loại phức tạp, có rất nhiều thứ cũng không phải đại lục Thiên Thượng Hải, chứng minh bọn họ cách một đoạn thời gian thì phải đi đại lục khác.】

Sở Chước nghe nói như thế, không khỏi nhớ tới trong khoảng thời gian ngắn, bản lĩnh hành tẩu của A Chiếu đã coi Sở gia và Tẩy Kiếm Tông giống như trở thành hậu hoa viên của mình, dường như cũng không kỳ quái.

Nhưng mà nàng vẫn là nhắc nhở nói: "Ngươi phải cẩn thận một ít, nơi này là đại lục Linh thế giới, không giống Huyền thế giới, người tài ba xuất hiện lớp lớp, đừng để cho người phát hiện. Nếu không được, chúng ta lại nghĩ biện pháp."

A Chiếu liếc mắt nhìn nàng một cái, nếu những người khác dám nghi ngờ nó không được, một móng vuốt cào đi qua.

Nhưng Sở Chước nha...

A Chiếu nhảy đến trong lòng nàng, một cái móng vuốt lông xù ấn đến chỗ xương quai xanh của nàng, nhìn chằm chằm hai mắt nàng, thấy trong mắt nàng tràn đầy quan tâm, nhất thời vừa lòng.

Ừ, ở trong lòng sáng quắc, so với những người Tấn Thiên đại lục đó, nó vẫn là là quan trọng nhất.

Sở Chước xoa bóp móng vuốt lông xù của nó, bị nó manh đến nhịn không được mà hôn một cái ở trên đám lông màu trắng trên đầu nó.

【Chủ nhân, ta cũng sẽ giúp người đát.】Huyền Uyên nói:【Người cũng hôn nhẹ ta. Tầm Châu ca, huynh nói cho chủ nhân giúp ta.】

Bích Tầm Châu: "......"

Bích Tầm Châu chống lại dị đồng tử hung quang bốn phía của A Chiếu, lại nhìn bé rùa không biết sống chết, quyết định mình cái gì cũng chưa nghe được, tùy tụi nó ép buộc đi.

Hết chương 68.

Bình luận

Truyện đang đọc