CÙNG TRỜI VỚI THÚ


Chiến trường Thượng cổ tuy lớn, nhưng cũng không phải lớn đến trình độ muốn tìm một người mất liên lạc cũng không hề có biện pháp nào, đặc biệt ở dưới tình huống biết đối phương nhất định sẽ không rời khỏi chiến trường thượng cổ.
Nhưng mà, chuyện làm cho Sở Chước bọn họ lo lắng vẫn đã xảy ra.
Rất xa, bọn họ liền cảm giác được hơi thở chiến đấu, liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau có chút sầu lo.
Bọn họ cẩn thận tới gần, khi khoảng cách một khoảng cách liền cẩn thận dừng lại, cẩn thận nhìn về phía chiến trường, không ngoài ý muốn phát hiện Âm Thi Vương bị năm người tu luyện Hóa Thần cảnh vây công.
Âm Thi Vương một bộ y phục đỏ rực phá lệ dễn nhìn thấy, giống như màu máu lan tràn.
Theo lý thuyết, Âm Thi Vương đã luyện hóa thân bất tử không phải người tu luyện Hóa Thần cảnh có thể đối phó được, cho dù là năm người tu luyện Hóa Thần cảnh cùng nhau hợp lực bao vây tiêu diệt cũng giống thế, giữa Thần Hoàng cảnh cùng Hóa Thần cảnh, có khoảng cách như rãnh trời, lại đến mười người tu luyện Hóa Thần cảnh đi nữa, cũng không phải là đối thủ của một người tu luyện Thần Hoàng cảnh.
Nhưng lúc này Âm Thi Vương chính là một mặt tránh né, vẫn chưa đánh trả, nguyên nhân ở chỗ trong tay nó còn túm lấy một người.
Sở Chước lập tức thấy rõ ràng, người bị Âm Thi Vương xách theo giống như bao tải là Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Trong nháy mắt thấy rõ ràng đó, nàng cũng không có biện pháp nói rõ ràng cảm thụ trong lòng.
Luyện đan sư này cũng quá xui xẻo đi, chẳng lẽ vận khí tốt của hắn chỉ đặt ở phương diện tìm bảo vật, ở thời điểm khác thì vẫn rất là xui xẻo sao? Như thế cũng có thể thuyết minh, vì sao đời trước hắn sẽ rơi vào kết cục hắc hóa, sau khi đi đến Thanh Lâm Vực, còn bị các thế lực Thanh Lâm Vực đuổi giết.
Những người khác cũng lấy làm đồng tình đối với ông chú xui xẻo luyện đan sư.
Hỏa Lân có chút phát sầu nhìn về phía Sở Chước, không tiếng động hỏi: Chủ nhân, hiện tại làm sao bây giờ?
Tuy rằng bọn họ cách chiến trường có một khoảng cách, nhưng ai cũng không dám cam đoan Âm Thi Vương có tu vi Thần Hoàng cảnh có thể phát hiện bọn họ hay không, cho nên bọn họ ngay cả truyền âm cũng không dám.
Sở Chước cũng sầu, nhưng lấy thực lực hiện tại của bọn họ, căn bản không có khả năng cứu Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trong tay Âm Thi Vương, nếu như trực tiếp đi qua đó, không chỉ không có biện pháp cứu người, ngược lại đưa đầu người cho Âm Thi Vương, hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Sở Chước chỉ có thể kiềm chế xuống, lựa chọn yên lặng xem xét.
Vừa đánh giá quan sát, lập tức Sở Chước đã phát hiện chỗ khác thường.

Vì sao Âm Thi Vương vẫn luôn tránh đi năm người công kích, chẳng lẽ thật là cố kỵ trong tay có một người? Cho dù lúc này hắn bắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lấy bản tính của Âm Thi Vương, nó căn bản không cần bận tâm người trong tay, trực tiếp chụp chết năm người bao vây tiêu diệt hắn là được, trong đó có phải là có nội tình gì hay không?
Trong lúc nhất thời Sở Chước cũng không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, nhưng không thể nghi ngờ là có lợi với bọn họ.
Chỉ cần Âm Thi Vương tạm thời không tổn hại Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có lo lắng tính mạng, là nàng có thể nghĩ biện pháp cứu hắn.
Không chỉ có Sở Chước không rõ, năm người đang bao vây tiêu diệt Âm Thi Vương cũng đồng dạng không rõ.
Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch nhận ra Mặc Sĩ Thiên Kỳ, sau đó ra tay liền có điều cố kỵ, sợ không cẩn thận sẽ tổn thương đến hắn, dù sao đây chính là đồng bạn của Sở Chước.

Nhưng những người khác cũng không loại cố kỵ này, bảo chủ Thạch Âm Bảo là người một khi đánh lên là không muốn sống, hơn nữa hiếm khi chiến một trận cùng cao thủ Thần Hoàng cảnh, chiến ý lại càng thêm dâng trào, đánh tới cuối cùng đỏ cả mắt, đã hưng phấn đến khó mà thu tay lại.
Âm Thi Vương hiển nhiên bị hắn quấn quýt khiến cho có chút tức giận rồi, rốt cục không thể nhịn được nữa, tát một cái đánh bay hắn.
Phương hướng bảo chủ Thạch Âm Bảo bị đá bay đối với Sở Chước bọn họ thì vô cùng bất lợi, bởi vì nơi hắn mà hướng đến là chỗ bọn họ trốn tránh, nếu tránh đi trễ, đám người tu luyện Thánh Đế cảnh lấy xuống bọn họ tuyệt đối sẽ bị hắn đập chết.
Người mà xui xẻo lên, quả nhiên trốn đi chỗ tối vây xem cũng sẽ tự động bại lộ.
Đám người Sở Chước tản ra mọi nơi, tránh đi bảo chủ Thạch Âm Bảo đập tới.
Một cái né tránh này, hành tung của mấy người rốt cục bại lộ, người trên chiến trường đều phát hiện nơi này còn có mấy tiểu gia hỏa.
Thần sắc Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch ngưng đọng, nhất thời cả kinh đầu đầy mồ hôi, không chút do dự buông tha cho Âm Thi Vương, lao đi qua chổ Sở Chước bọn họ.

Nhưng mà so với tốc độ bọn họ thì nhanh hơn là Âm Thi Vương.
Một đôi con ngươi đỏ tươi của Âm Thi Vương nháy mắt khóa Sở Chước lại, thân hình vừa lướt, ngay sau đó đã đi đến trước mặt Sở Chước, một bàn tay bóp chặt cổ nàng, nhắc nàng tới.


Mà Mặc Sĩ Thiên Kỳ nó mang theo trong tay, bị nó không chút do dự đá đến bên cạnh.
Hỏa Lân tiếp được luyện đan sư bị đá bay.
"Đừng tổn thương nàng ấy!"
Đám người Tôn Trác Đan, Chuyên Tôn Văn Địch và Bích Tầm Châu trăm miệng một lời kêu to.
Âm Thi Vương hờ hững không nói, một đôi mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Chước, ngón tay dài nhỏ bóp chặt cổ nàng tái nhợt, móng tay hiện ra màu đỏ sậm, giống như lợi trảo động vật, hơi hơi gấp khúc, rơi vào trong da thịt của nàng, máu tươi nháy mắt bật ra.
Hai chân Sở Chước cách mặt đất, cả người vô lực bị bóp cổ.
Nàng thống khổ nhìn Âm Thi Vương, cảm giác hô hấp không thông thuận.
Nhưng mà so với những thống khổ này, lòng của nàng lại tỉnh táo kỳ dị, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Âm Thi Vương.
Trong mắt Âm Thi Vương không có chút cảm tình nào, bóp cổ nàng kéo nàng tới gần, hé miệng, thanh âm trúc trắc vang lên: "Đưa nó...!cho ta..."
Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch đã xúm lại, chuẩn bị cứu người bất cứ lúc nào nghe được thanh âm của hắn, hơi đổi sắc mặt.
Từ lúc Âm Thi Vương xuất thế ở Thanh Lâm Vực, rồi chạy trốn tới Cửu U Minh, tiếp theo xuất hiện trước mặt người đời, hắn vẫn luôn an tĩnh không tiếng động, chưa từng mở miệng nói ra tiếng người, bọn họ đều tưởng nó sau khi bị luyện thành Âm Thi, trừ bỏ có được trí lực của người bình thường, thì hẳn là không biết tiếng người, lại không nghĩ tới, Âm Thi Vương bị luyện hóa được vô cùng thành công, nghiễm nhiên chính là một sinh linh bình thường, mà không phải là một cỗ thi thể.
Sở Chước hiểu rõ ý tứ của hắn, Âm Thi Vương muốn chuỗi hạt châu đó.
Hạt châu mang ở trên cổ tay nàng, bị tay áo bào rộng thùng thình che lại, nó không có bất luận hơi thở nào dao động, đặt ở địa phương khác, nghiễm nhiên chỉ là một vật trang sức.
Sở Chước không muốn đưa nó cho Âm Thi Vương.
Tuy rằng ký ức lúc trước nàng trải qua đã dần dần mơ hồ, ngay cả dung mạo của chủ nhân hạt châu cũng nghĩ không ra, lại tinh tường nhớ rõ một màn trước khi chủ nhân hạt châu nhảy vào trụ lực lượng, đã treo hạt châu ở trên trượng dài.
Nhưng so với sinh mệnh của mình, hạt châu có quan trọng đi nữa, thì cũng không quan trọng bằng còn sống.

Sở Chước gian nan nói: "Có...!thể...!ngươi buông ra..."
Hai tròng mắt đỏ tươi của Âm Thi Vương nhìn nàng, thần sắc lạnh lẽo cứng rắn, không có dao động cảm xúc của người bình thường.
Sở Chước chậm rãi nâng tay, đang lúc nàng nhấc tay áo lên, muốn lấy hạt châu xuống dưới, chân trời truyền đến một tiếng rít gào, theo rít gào mà đến là khí nổ cực nóng.
Phía chân trời khói lửa màu đen cuồn cuộn mà đến, chớp mắt đã đến nơi đây.
Sở Chước dùng dư quang khóe mắt ngắm đến quái vật con hỏa kỳ lân truy tới đây, quả thực muốn cao hứng không thôi, lúc này vô cùng cao hứng tinh thần chấp nhất của con quái vật hỏa kỳ lân, nàng tình nguyện bị nó đuổi thành chó chạy loạn khắp nơi, cũng không muốn đối mặt với Âm Thi Vương.
May mắn, quái vật hỏa kỳ lân hiển nhiên còn nhớ rõ nàng, dị hỏa biến ảo thành bốn vó hữu lực bước qua gò đất thấp bé, nơi đi qua, lưu lại khói lửa màu đen, làm cho người ta không tự chủ được đều tránh đi.
Quái vật hỏa kỳ lân đụng tới Âm Thi Vương.
Âm Thi Vương âm lãnh tóm Sở Chước, vẫy tay đánh qua quái vật hỏa kỳ lân.
Hắc diễm trên người quái vật hỏa kỳ lân li3m lên ống tay áo của Âm Thi Vương, ống tay áo màu đỏ rực bị dính tia lửa, nháy mắt liền xuất hiện vài cái lỗ cháy đen.
Kết quả này chọc giận Âm Thi Vương, hắn phát ra một tiếng rít gào như dã thú lên giữa bầu trời, phóng qua hỏa kỳ lân.
Bên cạnh đám người Tôn Trác Đan đều treo cả quả tim, lo lắng hắc diễm trên người hỏa kỳ lân đốt tới Sở Chước, lại lo lắng khi hai quái vật đỉnh cấp chiến đấu, tổn thương đến Sở Chước bị kẹp ở bên trong, căn bản không cho bọn hắn cơ hội xuất thủ.

Lúc này Sở Chước cũng cảm giác được rất thống khổ.
Chấp nhất của Âm Thi Vương và hỏa kỳ lân đối với nàng hiển nhiên cũng không muốn buông nàng ra, tình nguyện cầm lấy nàng cùng nhau chiến đấu, làm cho nàng căn bản không có khả năng đào tẩu.

Vì sợ bị hai quái vật giết chết, Sở Chước đành phải phủ dị thủy đến trên người, bảo vệ chính mình lại, sau đó giống như một vật trang sức, an tĩnh bị Âm Thi Vương xách đến xách đi.
Mẹ nó, đợi nàng tránh được một kiếp này, không chém chết hai con quái vật này là không được.
Sở Chước nổi nóng ở trong lòng.
Khi ngọn lửa lại một lần nữa xuyên thấu qua dị thủy làm bỏng da thịt của nàng, Sở Chước bình tĩnh phán đoán tình cảnh hiện nay của mình, một bàn tay lén lút chuỗi hạt châu đeo ở trên cổ tay, mạnh mẽ kéo nó xuống dưới, sau đó ném ra xa xa.
"Ngươi không phải muốn nó sao...!Ở đây!" Sở Chước quát to một tiếng.

Tầm mắt của Âm Thi Vương không tự chủ được đuổi theo phương hướng của hạt châu.
Chỉ thoáng phân thần này, hỏa kỳ lân cũng không khách khí phun ra một cỗ hắc diễm tới nhắn, đốt tới vạt áo của hắn.
Nhưng mà lúc này Âm Thi Vương đã quên đi hết thảy, nó tùy tiện bỏ qua Sở Chước, nhào qua hạt châu.
Hỏa kỳ lân không truy kích Âm Thi Vương, mà là truy qua hướng Sở Chước bị dứt bỏ, ngay tại khi nó vừa há miệng, một ngụm hắc diễm phun qua Sở Chước, thì đám người Tôn Trác Đan, Chuyên Tôn Văn Địch đều ra tay.
Chuyên Tôn Văn Địch cầm Đả Thần Tiên trong tay, một roi đánh bay hỏa kỳ lân, Tôn Trác Đan thì phóng qua, tiếp được Sở Chước.
Hai người phối hợp được vô cùng ăn ý, thế cho nên đám người Bích Tầm Châu không có đường để ra tay.
Cứu Sở Chước xong, Chuyên Tôn Văn Địch nhét một viên linh đan vào trong miệng nàng, một phen khiêng nàng bỏ chạy, Tôn Trác Đan tự tay quấn lấy đám người Bích Tầm Châu, rồi mang theo cùng nhau chạy đi.
Đám người bảo chủ Thạch Âm Bảo thấy bọn họ chạy, tự nhiên cũng sẽ không ở lại.
Rống ——
Hỏa kỳ lân bị một roi phát ra một tiếng rống phẫn nộ, chạy đi theo bọn họ.
Âm Thi Vương ở giữa không trung tiếp được hạt châu rơi xuống, trong ánh mắt màu đỏ tươi lộ ra ánh sáng sáng ngời, nâng bảo bối trong lòng bàn tay, móng tay bén nhọn gấp khúc thật cẩn thận nâng nó, sau đó giơ nó lên ở giữa không trung, quay về phía vòng tròn nở rộ ánh sáng trắng nhu hòa giữa bầu trời.
Không có chút phản ứng.
Thần sắc Âm Thi Vương trở nên băng lãnh khác thường, híp mắt nhìn chằm chằm một đám người lao nhanh chạy trốn trên chiến trường, ngay sau đó, hắn cũng truy theo qua đó.
Sở Chước bị thương không nhẹ, trên cổ còn lưu lại vài lỗ thủng máu, tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng Âm Thi Vương tạo thành thương tổn có lưu lại khí âm độc, trong lúc nhất thời không thể bài trừ, xâm nhập vào trong kinh mạch, làm cho sắc mặt của nàng trở nên vô cùng tái nhợt.
Nàng nhu thuận cuộn mình ở trong lòng Chuyên Tôn Văn Địch, hô hấp có chút suy yếu, cảm giác được phía sau khác thường, quay đầu nhìn lại, phát hiện đuổi theo phía sau không chỉ có quái vật hỏa kỳ lân, còn có Âm Thi Vương.
Sở Chước hơi đổi sắc mặt, không rõ Âm Thi Vương đã lấy được hạt châu rồi, vì sao còn muốn theo đuổi không rời, chẳng lẽ hắn muốn giết chết đám người bọn họ sao? Suy đoán này làm cho sắc mặt của nàng có chút không tốt, đầu nhanh chóng vận chuyển, nhưng mà cho dù bình thường cơ trí chồng chất, bình tĩnh quyết đoán, trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra biện pháp tốt nào để cho mọi người thoát đi an toàn.
Tốc độ của Âm Thi Vương cực nhanh, rất nhanh lại vượt qua quái vật hỏa kỳ lân, đuổi theo hướng bọn họ.
Ngay tại khi Âm Thi Vương lại ra tay hướng Sở Chước một lần nữa, trong thiên địa đột nhiên phát ra một tiếng kêu nhẹ, tiếp theo nơi bọn họ đang đứng, bắt đầu nứt vỡ từng tấc....


Bình luận

Truyện đang đọc