Tốn vài canh giờ, bọn họ bò ra tới trước cái hang cao nửa người.
Trải qua một phen bò sát, trên người một đám người thoạt nhìn đều vô cùng bẩn thỉu, trên người phát ra một loại mùi không khác gì hoàn cảnh cốc đá ngầm sương mù, nhưng mà người ở đây đều không để ý.
Đặc biệt là Khúc Sơn Hà, hắn đối với chính mình đủ ngoan, y phục trên người tựa như cọ no đủ chất lỏng màu đen dính đặc trên vách núi đá, mùi vị phá lệ nặng.
Khi bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ ghét bỏ, hắn cũng không thèm để ý, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mùi nặng mới tốt, có thể ngăn cách hơi thở của mình, đỡ phải bị đám quạ tê cốt phát hiện."
Mọi người không phản bác được.
Rời khỏi hang, căn cứ vào tâm tính bảo hộ Huân Tinh Linh thảo trong sơn cốc, bọn họ thả lại trận bàn ảo trận một lần nữa, Huyễn Ngu lại bỏ thêm một tầng ảo trận ở trên trụ cột.
Khúc Sơn Hà nhìn bất động thanh sắc, cảm thấy lai lịch nhóm người này càng thêm thần bí.
Làm xong hết thảy, Sở Chước nhìn về phía Khúc Sơn Hà, những người khác cũng đều nhìn qua.
Bị bọn họ nhìn như vậy, Khúc Sơn Hà máy động trong lòng, da mặt dày nói: "Chư vị, không biết kế tiếp các ngươi có an bài gì?"
"Chúng ta có an bài cái gì, không quan hệ gì với ngươi đi?" Hỏa Lân khoanh hai tay lại, ánh mắt theo dõi hắn mang theo hoài nghi, nhìn xem mà trong lòng Khúc Sơn Hà cũng có chút buồn bực.
Hắn tốt xấu gì cũng là một người tu luyện Thánh Đế cảnh, khi nào thì bị người tu luyện Tinh Linh cảnh chất vấn không khách khí như thế? Nếu là thời điểm khác, đã sớm đánh một chưởng đến nửa chết nửa sống, nhưng hiện tại à...!đánh không lại, chỉ có thể thu liễm.
Nhưng mà, bọn họ mới nhận thức không lâu, sẽ phòng bị cũng là bình thường.
Vẻ mặt Khúc Sơn Hà nghiêm túc nói: "Cốc đá ngầm sương mù cực kì nguy hiểm, không bằng chư vị đồng hành cùng ta, cũng coi như có một bầu bạn."
Sở Chước đánh giá hắn, hỏi: "Ngươi có thể xác định khi gặp phải nguy hiểm, sẽ không hố chúng ta giống như lúc trước?" Người này không phải lương thiện gì, cũng không trách bọn họ không tín nhiệm hắn.
Trên mặt Khúc Sơn Hà lộ ra vài phần xấu hổ: "Việc lúc trước, chỉ vì tại hạ cùng Bát Thần Cung có thù oán oán, mới dùng ra hạ sách này.
Vài vị yên tâm, tại hạ cho dù làm việc âm hiểm, cũng là người nắm chắc đường lối, sẽ không mạo muội ra tay với người không lien quan.
Huống chi, tại hạ cũng đánh không lại các ngươi."
Ánh mắt hắn riêng biệt ngắm nhìn ở trên người Huyền Ảnh cùng tiểu yêu thú ngồi trên vai Sở Chước.
Sở Chước đối với người này cũng không quen thuộc, tự nhiên không tin hắn cái gọi là điểm mấu chốt, nhưng mà hắn đánh không lại bọn họ cũng là sự thật.
Cuối cùng, ở dưới sự da mặt dày của Khúc Sơn Hà, Sở Chước ngầm đồng ý kết bạn đồng hành với hắn.
Khúc Sơn Hà là người Thanh Lâm Vực, hơn nữa quen thuộc đối với cốc đá ngầm sương mù, có hắn dẫn đường, bọn họ có thể ít đi đường vòng chút, mau chóng rời khởi cốc đá ngầm sương mù.
"Ngươi ngàn vạn lần đừng đùa giỡn chiêu trò gì, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." Mặc Sĩ Thiên Kỳ ít nhiều vẫn có chút phòng bị, cảnh cáo nói.
Khúc Sơn Hà vẻ mặt thuần khiết nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, tại hạ cùng các ngươi không cừu không oán, sẽ không làm mấy việc bất nghĩa đó."
Huyền Ảnh cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Không có việc gì, đến lúc đó nếu ngươi thật sự làm như vậy, giết ngươi là được."
Khúc Sơn Hà bị hắn chụp đến bả vai sinh đau, chỉ có thể cười một tiếng, lời này từ yêu tu vẻ mặt thuần khiết hàm hậu nói ra, ngược lại càng có lực chấn nhiếp, hắn tự nhiên sẽ không dại dột làm loại chuyện này, còn muốn giữ tính mạng đây.
Thấy Khúc Sơn Hà an phận, đoàn người lặng yên không một tiếng động đi về phía trước ở trong sương mù xanh đen dày đặc.
Đã lấy được đến một khoản Huân Tinh Linh thảo số lượng không ít, tiếp tục ở cốc lại đá ngầm sương mù cũng không có tác dụng gì, Sở Chước thăm dò qua ý kiến Khúc Sơn Hà, đoàn người quyết định rời khỏi cốc đá ngầm sương mù trước.
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không nỡ chứ." Sở Chước mỉm cười nói.
Khúc Sơn Hà là người đầu óc xoay chuyển mau, tâm tư vừa chuyển liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, không khỏi sờ sờ cái mũi, cười khổ nói: "Bát Thần Cung không phải tán tu chúng ta có thể lay động, nếu có thể hố sát bọn họ ở đây, thì không thể tốt hơn.
Loại cơ hội này chỉ có một lần, ta sẽ không dại dột lại ra tay nữa, tránh cho đến lúc đó mệnh đều bù vào, mất nhiều hơn được."
Cho nên, lúc này rời khỏi là tốt nhất.
Sở Chước hiểu rõ ý tứ của hắn, đối với tính cách của Khúc Sơn Hà ít nhiều có chút hiểu biết, phòng bị trong lòng với hắn cũng giảm bớt một ít.
Một người thông minh thức thời, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
Cốc đá ngầm sương mù rất lớn, trải qua Khúc Sơn Hà giới thiệu, bọn họ đại khái cũng hiểu biết được tình huống cốc đá ngầm sương mù, lúc trước khi bọn họ từ thông đạo không gian bước ra, nơi đó chính là địa phương tiếp cận giải đất trung tâm cốc đá ngầm sương mù.
Muốn đi ra ngoài, còn phải đi một đoạn lộ trình không ngắn.
Đối lập với Sở Chước bọn họ không tín nhiệm Khúc Sơn Hà, Khúc Sơn Hà cũng đang âm thầm quan sát bọn họ, khi hắn thuận miệng nói về chuyện cốc đá ngầm sương mù, sâu sắc phát hiện trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh cũng không che giấu hiếu kỳ, nhưng trên mặt Sở Chước, Bích Tầm Châu cùng Hỏa Lân không lộ ra cái gì.
Khúc Sơn Hà khẽ động tâm tư, đột nhiên có điều hoài nghi với lai lịch của Sở Chước bọn họ, hoài nghi bọn họ khả năng không phải người Thanh Lâm Vực.
Nếu là người Thanh Lâm Vực, sẽ không không biết cốc đá ngầm sương mù.
Khi trong lòng có suy đoán, Khúc Sơn Hà liền trực tiếp hỏi ra: "Các ngươi hẳn là không phải người Thanh Lâm Vực đi?"
Lời này lấy được sự chú ý của mọi người, càng thêm làm cho Khúc Sơn Hà khẳng định suy đoán của hắn, trên mặt không khỏi lộ ra một tươi cười thản nhiên, thoạt nhìn có chút sung sướng, tiếp tục nói: "Ta từng nghe nói trên không cốc đá ngầm sương mù có vết nứt không gian bạc nhược, có vài xuyên chiến hạm sau khi đi đến Thanh Lâm Vực, sẽ xui xẻo xuất hiện ở trong cốc đá ngầm sương mù, xem ra vài vị xác nhận là như thế."
Nghe được hắn nói, Sở Chước cùng Bích Tầm Châu liếc nhau, đều trầm mặc mà chống đỡ, xem như khẳng định hắn suy đoán.
Không có biện pháp, trong bọn họ có hai đứa Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh này không biết che giấu tâm tư, hơn nữa Khúc Sơn Hà người này quá mức giảo hoạt, bị hắn phát hiện là chuyện sớm hay muộn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ híp mắt nhìn hắn, có chút mất