CÙNG TRỜI VỚI THÚ


Âm Thi Vương xuất hiện, làm cho người tu luyện Thanh Lâm Vực như gặp đại địch.

Lấy cảm giác hiện tại của bọn họ, hơi thở trên người Âm Thi Vương xưa đâu bằng nay, giống như sau mấy năm chạy trốn tới Cửu U Minh, mượn âm chướng Cửu U Minh tu luyện, bù đắp bị thương nặng khi xuất thế lưu lại, rốt cuộc luyện thành thân bất tử, có được tu vi đạt tới Thần Hoàng cảnh.

Hơi thở khủng bố trên người Âm Thi Vương, làm cho bọn họ chấn động mạnh trong lòng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có chút đại loạn từng tấc.

Nhưng mà, chưa chờ bọn hắn quyết định là lựa chọn tránh đi trước không giao phong chính diện cùng Âm Thi Vương, hay là liều chết chiến một trận cùng nó, Âm Thi Vương đã lao đi trong chỗ sâu Cửu U Minh.

Tôn Trác Đan và Chuyên Tôn Văn Địch thấy thế, sắc mặt đại biến, nhớ tới Sở Chước bọn họ còn tại trong chỗ sâu Cửu U Minh, không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo sau.

Mấy người bảo chủ Thạch Âm Bảo vốn thấy Âm Thi Vương rời khỏi, đang muốn thở phào, chuẩn bị thương nghị với đồng bạn bên cạnh một chút kế hoạch kế tiếp, nhưng vừa đảo mắt thì đã thấy hai người Bát Thần Cung thế nhưng đuổi theo, nghẹn một hơi thiếu chút nữa thì thở không nổi.

Cuối cùng bọn họ cũng hiếu kỳ trong chỗ sâu Cửu U Minh rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đành phải đều chạy theo sau.

Trừ bỏ Minh Độc thú đã trốn xuống dưới đất, tà tu còn sống, người tu luyện trong Cửu U Minh, đều chạy tới chỗ sâu trong Cửu U Minh.

Trong chỗ sâu Cửu U Minh, khi âm chướng tán đi, toàn bộ thế giới trở nên thanh minh, cũng làm cho bọn họ rõ ràng nhìn thấy được thế giới biến hóa.

Toàn bộ thế giới vẫn là một mảnh u ám vạn vật khó sinh, lại bởi vì thiên không giáng xuống bạch quang, lại thêm vài phần trong sáng, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát lên.

Xa xa là một mảnh địa khu núi đồi liên miên nhấp nhô, phía trên núi đồi, dần dần có thể nhìn thấy được một ít vũ khí hài cốt ngổng ngang cắm bừa bộn ngược xui trên mặt đất, chúng nó đã mất đi ánh sáng, lưu lại tứ chi tàn phá ở trong năm tháng, biểu hiện chuyện đã từng phát sinh nơi đây.

Không hề nghi ngờ, nơi này là chiến trường thượng cổ.

Sở Chước thu Hỏa Lân hao hết linh lực vào trong vạn pháp đỉnh, bản thân mình cũng tùy tiện cầm lấy một khối linh thạch cực phẩm khôi phục linh lực, liền cất bước đi qua hướng chiến trường.

Vùng chiến trường hoang vắng dường như có cái gì đó đang hấp dẫn nàng, làm cho nàng không tự chủ được bước chân, đi vào trong đó.

Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng hiếu kỳ đánh giá mảnh chiến trường này, bọn họ cất bước đi ở trong đó, nhìn đến những vũ khí hài cốt đã biến thành phế phẩm, từ trong hình dạng của chúng nó cũng biết, trình độ kịch liệt chiến trường chiến đấu thời kì thượng cổ.

"Hóa ra nơi này chính là chiến trường.


" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói: "Thì ra là thế, chúng ta đã sớm đi đến chiến trường thượng cổ, nhưng cũng không phải chiến trường thượng cổ chân chính, cho nên lúc trước cái gì cũng không phát hiện.

"
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn hướng ngọc điệp giữa bầu trời đang lóe ra ánh sáng trắng sáng ngời.

Không có âm chướng che phủ, bọn họ có thể tinh tường nhìn thấy được vòng tròn treo chỗ giữa không trung, nó tựa như một thái dương nhân tạo, treo cao phía chân trời, phủ xuống bạch quang nhu hòa, đã xua tan đi mịt mù nơi bãi đất hoang vắng.

Ba khối ngọc điệp cuối cùng dung hợp lại với nhau, biến thành một cái vòng tròn, khu trừ âm chướng cùng Minh Độc thú, sau đó còn trả lại cho thế giới một mảnh sáng trong, giống như một tầng khăn che mặt cuối cùng bị vén lên, rốt cuộc lộ ra gương mặt chân thật trong chỗ sâu Cửu U Minh.

Nơi này mới là Cửu U Minh chân chính.

Ngọc điệp quả thật cái chìa khóa là mở ra Cửu U Minh, nếu không có ngọc điệp, Cửu U Minh chính là một bãi đất hoang vắng bị âm chướng bao phủ, mặc kệ tìm kiếm như thế nào, cũng sẽ không tìm được chiến trường thượng cổ.

Bọn họ hiện tại rốt cục hiểu rõ lời bán đấu giá sư Thần Thiên Đấu Giá Hành đã nói.

Mấy người đi trên chiến trường hoang vắng, lưu lại một chuỗi dấu chân, dần dần đi xa.

Cuối cùng chuỗi dấu chân này bị gió thổi qua bao phủ.

Âm Thi Vương là người thứ nhất đến chiến trường thượng cổ đang lơ lửng ở giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống mảnh chiến trường thượng cổ lưu lại, ánh mắt băn khoăn ở trên vùng núi đồi, chần chờ một lát, nó vẫn là lựa chọn tiến vào chiến trường thượng cổ.

Chỉ là ở trong nháy mắt tiến vào, một cỗ lực lượng không hiểu được kéo hắn từ giữa không trung xuống dưới.

Trên mặt Âm Thi Vương lộ ra vẻ kinh ngạc, cuối cùng vẫn không ngăn được hấp dẫn khó hiểu trong lòng, nâng chân chạy bộ tiến vào chiến trường.

Khi bóng dáng Âm Thi Vương biến mất ở chiến trường thượng cổ, năm người tu luyện Hóa Thần cảnh Thanh Lâm Vực cũng đi đến chiến trường thượng cổ.

Khi nhìn đến vũ khí hài cốt ngã nghiêng cắm ở trên núi đồi hoang vắng, đám người Tôn Trác Đan liền ý thức được nơi này chính là chiến trường thượng cổ, chiến trường thượng cổ quả nhiên ngay tại trong chỗ sâu Cửu U Minh.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thứ treo giữa bầu trời, mặc dù không hiểu biết đây là cái thứ gì, nhưng cũng hiểu rõ bởi vì nó tồn tại, mới làm cho Cửu U Minh lại xuất hiện bộ mặt chân thật, sau đó người ta có thể tìm tòi chổ của chiến trường thượng cổ.


"Thì ra truyền thuyết là thật, nơi này thật sự có một chiến trường thượng cổ.

" Cung chủ Kính Nguyệt Cung cảm khái nói.

Bọn họ trước khi đến nơi bãi đất hoang vắng này, cũng từng thu thập được một ít tư liệu như thế, nghe đồn nơi này từng là một cái chiến trường thời kì thượng cổ, bởi vì lúc ấy chiến đấu rất kịch liệt, mang đến đả kích mang tính hủy diệt, dẫn tới phiến đại lục này biến thành nơi bãi đất hoang vắng, bị sót lại ở nơi giao giới giữa Thanh Lâm Vực cùng Xích Diễm Vực, sau đó dần dần hình thành Cửu U Minh hung danh hiển hách.

Lại nói tiếp, Cửu U Minh hình thành, cũng có liên quan với chiến trường thượng cổ, đại khái là lúc ấy có rất nhiều người tu luyện cao cấp của các tộc chết trận ở đây, hơn nữa hoàn cảnh bị phá hỏng hoàn toàn, thế cho nên nơi đây âm chướng bộc phát, trải qua vô số năm tháng, sau đó biến thành Cửu U Minh hung danh hiển hách.

"Âm Thi Vương hẳn là đi vào rồi nhỉ?" Đảo chủ Kinh Hồng Đảo lòng có nghi ngờ: "Vì sao nó phải tới đây? Chẳng lẽ nó không sợ! "
Tuy rằng bây giờ bọn họ còn nhìn không ra mảnh chiến trường này có chỗ nào đặc thù, nhưng thời kì thượng cổ đã chết nhiều người tu luyện cao cấp các tộc như vậy, chấp niệm còn lưu lại cũng không ít, đối với Âm Thi Vương cũng không phải là nơi tốt lành gì đi.

"Vào xem đi.

" Tôn Trác Đan cuối cùng vẫn là lo lắng Sở Chước bọn họ, lựa chọn đi vào.

Mặc kệ mảnh chiến trường thượng cổ này lưu lại cái gì, Sở Chước nhất định còn tại nơi đây, Âm Thi Vương cũng đã đi vào, bọn họ không chỉ phải lo lắng trên chiến trường thượng cổ có thể có cái gì đó gây bất lợi cho Sở Chước hay không, còn phải lo lắng Sở Chước vô ý một cái sẽ chạm mặt với Âm Thi Vương rồi đánh lên.

Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch liếc nhau, hai người thật sự là đều sắp tan nát cả trái tim.

Sở Chước bị Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch lo lắng tan nát tâm can lúc này đã đi vào trong chỗ sâu chiến trường thượng cổ.

Càng đi vào bên trong, trên chiến trường lưu lại càng nhiều dấu vết, thậm chí có thể nhìn thấy thi hài vùi lấp một nửa ở dưới núi đồi.

Mới đầu những thi hài này còn giống như người bình thường, dần dần xâm nhập vào bên trong, Sở Chước kinh ngạc phát hiện, hình dạng thi hài phát sinh biến hóa, có một số là thi hài cực lớn vượt xa hình dáng nhân loại bình thường, cố tình cũng không phải yêu thú này nọ, cũng có một số thi hài hình người có xương cột sống nối liền với một cái đuôi.

"Hẳn là thi hài bách tộc.

" Bích Tầm Châu nói.


Huyền Ảnh cũng đồng ý nói: "Tộc đàn Bách tộc li kì cổ quái, thi cốt cũng khác hẳn với người thường, so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, hoặc là có cái đuôi thì cũng không là gì.

"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và đám Huyễn Ngu cũng gật đầu đồng ý theo.

Sở Chước đứng ở trước một khối thi hài có được xương cụt, nó nửa chôn vùi ở trong đất, trải qua vô số năm tháng, thi hài vẫn giữ lại được rất đầy đủ, có thể nhìn thấy bộ dạng lúc còn sống.

Nàng vươn tay qua, nhưng mà mới vừa đụng chạm đến, thi cốt lồ lộ bên ngoài đó đột nhiên hóa thành bột mịn, phiêu tán theo gió, hòa làm một cùng núi đồi u ám.

Sở Chước giật mình, rồi lại lập tức hiểu rõ, bởi vì nàng mở ra Cửu U Minh, khiến cho chiến trường thượng cổ vẫn luôn giấu ở trong năm tháng rốt cục xuất hiện trước mặt người đời, thi hài vốn giữ lại ở trên chiến trường rốt cục cũng không chịu nổi gánh nặng, biến mất cùng năm tháng.

Điều này làm cho nàng nhịn không được mà khe khẽ thở dài.

Một đường đi qua, gặp không thi hài ít, trong thi hài còn xen lẫn một ít vũ khí phế bỏ.

Không khí không hiểu sao có chút trầm trọng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến đến trước mặt Huyền Ảnh bọn họ, nhỏ giọng nói: "Nhiều thi hài như vậy, mọi người có thể nhìn ra đâu là Thần tộc không?"
Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, nói: "Nếu là thi hài Thần tộc, nhận ra dễ vô cùng.

"
"Cái gì?"
"Các người quên rồi à, thi hài Thần tộc là màu vàng, là không giống như Bách tộc.

" Bách tộc lưu lại thi hài, cho dù khác hẳn với người thường, nhưng mà cũng giống như người bình thường, chỉ có Thần tộc mới là thi cốt màu vàng.

Cũng giống như cỗ thần cốt trong thần mộ ở Phạm Tiên Vực.

Mọi người giật mình, tiếp theo lại nhịn không được kinh ngạc.

"Nhưng trong này, rõ ràng vốn không có một khối thi thể nào là Thần tộc, chẳng lẽ cuộc chiến tranh ngay lúc đó, là chiến trường Bách tộc cùng chủng tộc khác, không có quan hệ gì với Thần tộc?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại hỏi.

Vấn đề này không người nào có thể trả lời, bởi vì chiến trường hiện ra ở trước mặt bọn họ đúng là như thế, bọn họ không thể xuyên qua thời không trở lại chiến trường thượng cổ, không biết chiến trường ngay lúc đó là thế nào.

Vì sao không có thi hài của Thần tộc?
Sở Chước cũng đang nghĩ tới vấn đề này, chẳng lẽ thời kì thượng cổ, trừ bỏ Thần tộc, Bách tộc còn có kẻ địch khác sao?
Nàng nhìn sang núi đồi liên miên nhấp nhô trên chiến trường, mênh mông bát ngát, không người nào có thể đoán mảnh chiến trường này có bao nhiêu lớn, thân ở trong đó, chỉ cảm thấy một mảnh thê lương mê mang.


Sở Chước hoàn toàn đi không mục đích ở trong đó, khi chính mình dần dần bị mất phương hướng, đột nhiên thức hải đau nhói.

Trong thức hải, một giọt nước màu bạc nhạt di động ở trong đó, ngạch văn màu bạc chỗ giữa trán của nàng giống như đột nhiên sống động, con ngươi Sở Chước hơi co lại, mồ hôi đầy cả đầu, rốt cục tỉnh táo lại.

Nàng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng đứng ở đằng kia, âm cát dị thủy phát hiện nàng khác thường, không tiếc nhấc lên rung chuyển ở trong thức hải của nàng, chấn động tri thức của nàng, đánh thức nàng tỉnh lại, cũng làm cho nàng tinh tường cảm giác được, vừa rồi mình thiếu chút nữa thì bị lạc trong đó, mất đi bản thân.

Sở Chước trừng to mắt, sững sờ nhìn phía trước.

Sở Chước khác thường cũng khiến cho đám người Bích Tầm Châu chú ý.

"Chủ nhân, làm sao vậy?" Bích Tầm Châu nhìn qua theo tầm mắt của nàng, cái gì cũng không thấy được.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đám người Huyền Ảnh có chút lo lắng nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại đột nhiên đứng ở nơi đó ngẩn người.

Bích Tầm Châu quay đầu nhìn nàng, đột nhiên nhìn đến chỗ sâu trong con ngươi của nàng phụt ra hư tuyến hỗn độn, khi còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, thì thấy nàng chớp chớp mắt, đồng tử lại khôi phục màu đen, giống như lúc trước chính là ảo giác của hắn.

Đây không phải là ảo giác.

Bích Tầm Châu biết đây không phải là ảo giác, trước kia cũng gặp qua một lần, chỉ là lúc nào cũng biến mất quá nhanh, làm cho hắn chưa kịp thấy rõ ràng.

"Chủ nhân! "
Đang lúc Bích Tầm Châu muốn mở miệng, Sở Chước đột nhiên bước nhanh đi về phía trước.

Những người khác mặc dù có chút không hiểu, nhưng thấy thần sắc của nàng nghiêm túc, đành phải đuổi kịp.

Lúc này chỗ sâu trong đồng tử của Sở Chước, lại hiện lên hư tuyến hỗn độn.

Xuyên thấu qua hư tuyến hỗn độn này, nàng rõ ràng nhìn thấy được biến hóa trên chiến trường, chiến trường vốn hoang vắng, dần dần xuất hiện một đám bóng dáng trong suốt, chúng nó bồi hồi ở trên chiến trường, không buồn không vui, giống như linh hồn mất đi thần trí.

Nhưng đó không phải là linh hồn, mà là chấp niệm của anh linh năm đó ngã xuống ở chiến trường thượng cổ lưu lại.

Sở Chước không biết vì sao mình thấy được những chấp niệm này, nhưng khi một bóng dáng trong suốt tung bay tới trước mặt nàng, cười dịu dàng với nàng, thì nàng đã không tự chủ được mà lựa chọn đi theo nàng ấy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc