CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Có thanh âm dù sao cũng tốt hơn mãi im lặng, nếu không một vùng thế giới băng tuyết yên tĩnh, gần như làm cho người ta tưởng rằng không có cuối cùng.

Nghe thanh âm này, tinh thần mọi người rung lên, cùng chung chí hướng chạy tới nguồn gốc thanh âm.

Bọn họ cũng không đi bao xa, vòng qua một đoạn cầu thang bậc băng quanh co khúc chiết, liền cảm giác được gió thổi đến mặt, cơn gió đó mới đầu là rất mỏng manh, giống gió mùa xuân khe khẽ phất qua hai gò má.

Chờ bọn hắn chạy tới phía trước một đoạn đường, khi càng ngày càng tiếp cận nguồn gốc thanh âm, tiếng gió chung quanh biến mạnh, gió nhẹ biến thành cuồng phong đập vào mặt.

Thẳng đến khi dần dần tiếp cận, mới phát hiện thanh âm kỳ quái lúc trước nghe được, kỳ thực là gió mạnh khi thổi qua vết nứt phát ra thanh âm, giống vạn quỷ quật đang gào khóc thảm thiết, lại giống như tiếng yêu quái nào đó sụt sùi nức nở, trải qua vết nứt cải tạo, trở nên cực không chân thực.

Băng bậc giống như đã đến cuối cùng, chỗ cuối cùng là vô số vết nứt, vết nứt có lớn có nhỏ, hình thái khác nhau, bị cánh tay gió thiên nhiên ma luyện thành bộ dạng vô cùng kì quặc.

Đứng ở trước một chỗ vết nứt cực lớn, Sở Chước bọn họ bị gió tàn sát bừa bãi thổi đến cũng không mở mắt ra được, thân thể đong đong đưa đưa ở trong gió, giống như ngay sau đó, sẽ bị cuồng phong cuộn xoắn đến giữa không trung.


Thân thể lắc lư theo cuồng phong, bọn họ không thể tiến thêm một bước nào nữa, đành phải tìm một chỗ vết nứt, thấy nơi đó có một không gian cản gió, vội trốn vào, để tránh cuồng phong thật sự ở khắp mọi nơi quét đi.

Cuồng phong này không biết từ đâu mà đến, chúng nó xuyên qua ở trong vết nứt, thậm chí hình thành dòng gió xoáy xoáy mắt thường có thể thấy được.

"Gió chỗ này ghê gớm thật!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ run run nói, ôm chặt áo choàng trên người.

Bọn họ mặc dù có hỏa tinh thạch, trên trình độ nhất định thì cũng có tác dụng giữ ấm, nhưng một đường đi xuống này, đã không biết xâm nhập sâu bao nhiêu trượng đến dưới lòng đất, tại trong thế giới chung quanh đều là do băng ngưng tụ mà thành, nhiệt độ không khí càng thêm lạnh lẽo, trong lúc hoảng hốt, làm cho bọn họ có một loại ảo giác ngay cả hỏa tinh thạch cũng không cách nào cung cấp ấm áp.

Trừ cái đó ra, vì phòng ngừa bị băng sương mù băng cung ăn mòn thân thể, bọn họ từ đầu tới cuối đều duy trì linh lực ra ngoài, để bảo vệ ngăn cách thân thể cùng băng sương mù, như thế hao phí không ít linh lực, chỉ có thể hấp thu linh thạch cực phẩm đến bổ sung linh lực trôi mất.

Nếu không phải bọn họ ở Thủy Linh vực phát tài một khoản tiền, được không ít linh thạch cực phẩm, chỉ sợ cũng không nỡ tiêu phí như thế.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói được Cung Vũ Lương tán thành, hắn vẻ mặt lo lắng nói: "Chúng ta hẳn là đi xuống dưới rồi, cũng không biết hiện tại đi đến nơi nào, có phải đã rời khỏi phạm vi băng cung hay không! "
Nếu không thì sẽ không có gió lớn điên cuồng như vậy, ngược lại giống như đã thoát ly phạm vi băng cung.

Phong Chiếu chui ra từ trong hõm vai Sở Chước, ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, dùng cái đuôi vòng ở cổ nàng, vươn ra một cái lông móng vuốt chỉ vào một bên sườn.

Sở Chước quay đầu nhìn qua, phát hiện nơi đó có một động băng không biết thông tới phương nào, so sánh động băng này cùng với vết nứt chung quanh, có vẻ khéo léo linh lung, chỉ chứa một người đi qua.

Sở Chước bọn họ cũng không soi mói, thấy có một con đường có thể tránh cuồng phong tạp ở trên mặt, thật cẩn thận mò mẫm đi qua.

Vì phòng ngừa bị cuồng phong chổ nào cũng có thổi đi, Sở Chước để cho Bích Tầm Châu dùng băng tơ của hắn cột mọi người lại cùng một chỗ, tựa như xuyên một chuỗi bánh chưng.


Đối với cái này, mọi người trên mặt đều lộ ra biểu tình =口 =.

Sở Chước cũng không thèm để ý, do Huyền Ảnh mở đường ở phía trước nhất, nàng đi tiếp theo, kế tiếp là Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân sau cùng.

Động băng rất tối tăm thiếu ánh sáng, có thể nghe được tiếng gió ở khắp mọi nơi, giống tiếng ma quỷ gào khóc, phá lệ khiếp người.

Bọn họ một đường tìm kiếm đi tới, xuyên qua sâu động băng thẳm chật hẹp, trước mặt rộng mở trong sáng.

Một ánh sáng màu xanh nhạt đâm vào ánh mắt có chút đau đớn, đợi ánh mắt thích ứng ánh sáng chung quanh, chỉ thấy chung quanh là một không gian rất rộng rãi bao la, cách đó không xa có một con sông quanh co màu xanh lam, nước sông yên tĩnh chảy xuôi, không biết chảy về phía nào, nước gợn nổi lên từng cơn sóng nước xanh biển mỹ lệ, ở trong thế giới bị băng tuyết đọng lại, đẹp đến tựa như ảo mộng.

Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn có chút sững sờ.

"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại nhịn không được tò mò thăm hỏi.

Không có ai trả lời hắn, dù sao bọn họ cũng không biết vì sao nơi này có một con sông xanh lam, cách tiếng gió gào thét bên ngoài, nó an tĩnh đến quỷ dị.


Không khí lạnh đến nước đóng thành băng, theo lý thuyết, không nên sẽ có loại tồn tại con sông chưa kết băng này.

Sở Chước nhịn không được tiến lên vài bước, chậm rãi đi đến trước sông, rốt cục phát hiện, sông này cũng không phải là màu xanh lam, mà là trong đáy sông của nó trải một loại tảng đá màu xanh lam.

Mọi người tò mò thăm dò quan sát, ngay cả Cung Vũ Lương tự xưng là kiến thức rộng rãi đều nhìn xem có chút kinh dị.

Sở Chước nhìn nhìn, không thể xác định sông này không có nguy hiểm, liền nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu ca, huynh lấy tảng đá lên đi.

"
Bích Tầm Châu ứng một tiếng, mười ngón bắn ra, đầu ngón tay xuất hiện một sợi băng tơ, vèo một cái băng tơ bay
.


Bình luận

Truyện đang đọc