Nghe được Sở Chước quyết định, Bích Tầm Châu là người thứ nhất không đồng ý.
Bên cạnh hai vật nhỏ ngốc rớt cũng phản ứng lại, Huyễn Ngu bỏ qua đồ ăn trong tay, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Sở Chước, ôm nàng nói: "Chủ nhân đi nơi nào, muội cũng đi nơi đó." Thuận tiện toát ra một cái đuôi to trên mông cùng nhau nhét vào trong lòng chủ nhân.
Bé rùa bay đến trên vai Sở Chước, dùng đầu của mình cọ gương mặt của nàng, cũng tỏ vẻ không chịu tách ra khỏi chủ nhân.
Sở Chước ôm con tiểu lo li lông xù trong lòng, con rùa nhỏ nằm úp sấp trên vai, có chút dở khóc dở cười.
"Hãy nghe ta nói..."
Bích Tầm Châu cắt đứt lời nàng nói: "Chủ nhân cô dự tính đi nơi đâu? Nếu chỉ là tùy tiện đi kinh nghiệm từng trải, chúng ta tự nhiên đi theo cô, nếu như là có mục đích gì..." Ánh mắt hắn lợi hại nhìn Sở Chước, giống như muốn nhìn thấu ý tưởng đáy lòng của nàng.
Sở Chước chưa đổi thần sắc trên mặt, cười nói: "Chỉ là đến bên ngoài đi một chút, bây giờ còn không có mục tiêu, cũng không phải đi nơi nguy hiểm gì, mọi người ở Thiên La Hiệp chăm chỉ tu luyện là được."
Chỉ là tất cả mọi người thói quen đi theo nàng hành động, làm sao sẽ đáp ứng lời nàng nói, Sở Chước mất một phen lời lẽ, cũng chưa nói động bọn họ, cuối cùng ngược lại đưa tới Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh đang tu luyện.
Hai yêu nghe nói Sở Chước muốn ra ngoài, đều cao hứng hỏi: "Chủ nhân, chúng ta phải rời khỏi Thiên La Hiệp sao? Cũng tốt, nơi này ta cũng đã dạo gền hết rồi, ăn cũng ngấy rồi."
Sở Chước: "...!Không phải kêu mọi người chăm chỉ tu luyện sao?"
"Có chăm chỉ tu luyện mà, cách vài ngày mới đi ra ngoài đi dạo, ăn một chút gì đó." Hỏa Lân nói đúng lý hợp tình.
Sở Chước nhìn nhìn bọn họ, trong lòng biết trong khoảng thời gian này bọn họ tuyệt đối ra ngoài không ít.
Bích Tầm Châu vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, loại chuyện này có thể dùng được đúng lý hợp tình như thế sao? Còn không phải ức hiếp chủ nhân thương yêu bọn nó, nếu lão đại ở đây, dám đúng lý hợp tình như vậy, lão đại đã sớm một móng vuốt nhấn đến bọn nó khóc hô cầu xin tha thứ.
Khi Khúc Sơn Hà tiến vào từ bên ngoài, liền nhìn thấy hành lang gấp khúc nhà mình có một đám người ngồi ở chỗ kia đang kịch liệt thảo luận gì đó, hắn đi qua, nghe xong vài câu, rất nhanh thì nghe hiểu vấn đề bọn họ đang thảo luận.
"Sở cô nương muốn ra ngoài? Không biết muốn đi nơi đâu?" Khúc Sơn Hà hỏi.
Sở Chước thuận tay rót cho hắn một ly linh trà do Bích Tầm Châu ngâm, mỉm cười nói: "Tùy tiện đi nhìn xem một chút."
Khúc Sơn Hà cũng không tìm tòi nghiên cứu ý tứ trong lời nói của nàng, trầm ngâm nói: "Sở cô nương, không nói gạt cô, chung quanh Thanh Lâm Vực đều là độc chướng, cực ít có linh khí tinh thuần, hoàn cảnh như vậy, cũng dễ dàng nảy sinh rất nhiều vấn đề, Thanh Lâm Vực là nơi có tiếng hỗn loạn trong mười tám vực, nếu như cô muốn một mình đi ra ngoài, vẫn phải cẩn thận một chút."
Nghe nói như thế, Bích Tầm Châu bọn họ càng lo lắng rồi.
Bọn họ không muốn để cho Sở Chước đi ra ngoài một mình, chính là vì Thanh Lâm Vực là hỗn loạn có tiếng trên Đại Hoang mười tám vực, một người tu luyện Tinh Linh cảnh đi lại ở bên ngoài, còn là một nữ tu, thật sự không an toàn.
Phải biết rằng, bộ dạng Sở cô nương phải nói là một tiểu mỹ nhân sạch sẽ động lòng người, cái loại mà nam nhân vừa thấy liền muốn chà đạp ấy —— tuy rằng bản thân nàng có lẽ không tự cảm thấy, thật sự không an toàn.
Sở Chước mỉm cười nói: "Một khi đã như vậy, vậy Huyền Ảnh đi cùng ta."
"Bọn muội thì sao?" Huyễn Ngu vội vàng hỏi.
"Mọi người ở lại chỗ này tu luyện, ta chỉ là đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở về." Nói tới đây, nàng buồn bã thở dài: "Ta kinh nghiệm từng trải vẫn là quá ít , cần rèn luyện nhiều mới được."
Bích Tầm Châu giật giật khóe miệng, nếu nàng kinh nghiệm từng trải kêu là thiếu, vậy những người khác sẽ không kêu nhiều.
Hơn nữa so với người tu luyện khác, tốc độ Sở Chước tấn cấp có thể nói là một tốc độ kh ủng bố, tốc độ tu luyện như vậy ở trong giới tu luyện đã ít có người có thể được, nhưng nàng lúc nào cũng cảm thấy không đủ, giống như phía sau có cái gì đó đang thúc giục nàng tiếp tục đi tới, tiếp tục cường đại.
Bích Tầm Châu không biết vì sao nàng vội vàng như thế, lại có thể cảm giác được Sở Chước bức thiết muốn cường đại hơn.
Lấy tâm tính vội vàng này của nàng, kỳ thực ở trên tu luyện rất dễ dàng xảy ra vấn đề, thậm chí vô ý một cái sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng mà làm cho bọn họ ngoài ý muốn là, nàng làm gì chắc đó mà đi tới như cũ, ngay cả Phong Chiếu cũng nhìn không ra tình huống, có thể thấy được hết thảy đều ở trong phạm vi nàng thừa nhận.
Bích Tầm Châu tự nhiên không biết Sở Chước là người trùng sinh, cho nên mới sẽ một đường thông suốt, chẳng qua là một quá trình tích lũy linh lực, trong lòng hắn tuy rằng cũng có hoài nghi, nhưng Sở Chước che giấu rất tốt, hơn nữa hắn cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu chủ nhân sớm chiều ở chung, cứ như vậy mà buông.
Cuối cùng Sở Chước quyết định chỉ mang theo Huyền Ảnh, những người khác đều ở lại Thiên La Hiệp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn bế quan ở trong phòng luyện đan nghe nói Sở Chước muốn ra ngoài, vội vàng xuất quan, trở lại động phủ của Khúc Sơn Hà.
"Sở tỷ, tỷ thực sự không mang bọn ta đi sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ tỷ muốn đi làm đại sự gì?"
Nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía Sở Chước, trong mắt cũng có chút hoài nghi, bằng không vì sao nàng chỉ đáp ứng mang theo Huyền Ảnh thực lực mạnh nhất, những người khác đều không mang theo? Tuyệt đối có mờ ám.
Sở Chước bình tĩnh nói: "Huynh suy nghĩ nhiều, ta chính là ra ngoài đi dạo nhìn xem một chút."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc dù có chút hoài nghi, nhưng chuyện Sở Chước đã quyết định xong, hắn cũng không có biện pháp khóc lóc om sòm lăn lộn cầu đi cùng, hơn nữa hắn còn chưa có luyện xong linh đan, Huân Tinh Linh thảo cũng không nghiên cứu kỹ, trong lúc nhất thời quả thật không đi được.
Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ra mấy chục bình đan cho Sở Chước: "Sở tỷ, mấy linh đan này là ta luyện đoạn thời gian gần đây, còn có mấy bình này, giải độc đan chỉ dùng Huân Tinh Linh thảo luyện, đối phó một ít độc chướng hẳn là không thành vấn đề.
Nghe nói Thanh Lâm Vực khắp nơi đều là độc chướng, khi tỷ ra ngoài sử dụng trước một viên."
Sở Chước nhận lấy, cười nói với hắn: "Cảm ơn, A Kỳ huynh tiếp tục luyện