CÙNG TRỜI VỚI THÚ


Hai đứa tiểu động vật từ trong túi linh thú ló đầu ra, nhìn đến người xuất hiện, nhịn không được âm thầm kinh hô một tiếng.
【Chủ nhân, là Phong Ly.】
Năm đó Phong Ly bị lão đại Phong Chiếu này đá ra Đông Đô Phong Vân Lâm Hải kinh nghiệm từng trải, sau đó thì một đường lăn tới Tây Cảnh, sau đó tìm được tin tức Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở trong Tây Cảnh.

Tiếp theo hắn vốn không có tin tức nữa, cũng không biết hắn oa đến chổ nào mà trạch, hoặc là đi làm cái gì.
Sở Chước bọn họ cũng đều biết Phong Ly hẳn là còn tại Tây Cảnh, Phong Chiếu đối với hắn cũng không có yêu cầu gì, cho nên sau khi đi đến Tây Cảnh, cũng không vội vã mà triệu hồi hắn, làm sao nghĩ đến, Phong Ly sẽ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa Phong Ly này luôn luôn coi thường với vạn vật thế gian, lúc này thế nhưng chủ động xuất hiện, còn vì một người tuổi còn trẻ mà chống lại Thần Hoàng cảnh Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo.
Nháy mắt, Sở Chước và Phong Chiếu đều sinh ra tò mò đối với người trẻ tuổi tranh đoạt cự kiếm màu vàng với Yến Nhã Chính.
Người trẻ tuổi này là người phương nào, vì sao Phong Ly sẽ đi cùng với hắn, thậm chí còn chủ động giúp hắn?
Sở Chước cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi, dung mạo vô cùng xa lạ, thậm chí có chút không chút bắt mắt, nhìn không ra thân phận —— là nàng chưa từng gặp qua.
Phong Chiếu truyền âm cho nàng:【Trên người gia hỏa đó có ngụy trang cực kì cao minh, ẩn giấu đi tướng mạo và hơi thở.】
Sở Chước khẽ động trong lòng:【Vật dùng để ngụy trang trên người hắn, là một loại pháp bảo cao cấp giống Ngọc Chuyển Nhan?】
【Hẳn là vậy.】
Nghe xong, Sở Chước càng tò mò với người trẻ tuổi này hơn.
Phong Ly ngăn lại này một chưởng, sau đó quả nhiên chọc giận người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo, hai Thần Hoàng cảnh đồng loạt ra tay.
Đội trưởng ba đoàn đại cướp đường khẽ động thần sắc, tong lúc người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo chống lại Phong Ly, đội trưởng ba đoàn cướp đường không chỉ không có ra tay, ngược lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Bọn họ là đánh chủ ý gì trong lòng, chỉ hơi suy xét thì hiểu rõ.
Địa vị Liệt Hỏa Đảo ở Tây Cảnh không cho phép nghi ngờ, cũng không phải là đoàn cướp đường Nhật Thực Hỏa Nhai có thể được, khi người Liệt Hỏa Đảo xuất hiện, cũng nhúng tay vào bảo vật xuất thế, đoàn cướp đường liền hiểu rõ khả năng lần này chỉ là người làm áo cưới cho người khác.


Nhưng trong lòng ít nhiều có chút không cam lòng, cho nên ở khi có người xuất hiện đến quấy rối, đoàn cướp đường lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, ai cũng không giúp, cũng là việc đương nhiên.
Phong Ly một mình một người chống lại hai Thần Hoàng cảnh vẫn chưa rơi xuống hạ phong, điều này làm cho người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì ba đội trưởng đoàn cướp đường khoanh tay đứng nhìn, Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo thế nhưng không có biện pháp ngăn cản Phong Ly cùng người trẻ tuổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trẻ tuổi cướp đoạt cự kiếm màu vàng cùng Yến Nhã Chính, tu vi của người trẻ tuổi hiển nhiên còn cao hơn Yến Nhã Chính một đoạn, thừa dịp người Liệt Hỏa Đảo không rảnh bận tâm, liền vung chưởng đánh tới thức hải của Yến Nhã Chính.
Một chưởng này hết sức khéo léo, nếu Yến Nhã Chính không tránh ra, thì thức hải sẽ bị thương.

Nếu Yến Nhã Chính tránh đi, thì phải chủ động buông bỏ cự kiếm màu vàng.
Trước mắt bao người, sinh mệnh bị uy hiếp, Yến Nhã Chính không thể không buông tay trên cự kiếm màu vàng ra, tránh đi một kích này.
Người trẻ tuổi hoàn toàn nắm cự kiếm màu vàng ở trong tay, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, hét lớn một tiếng, rút cự kiếm màu vàng trên mặt đất.
Cự kiếm màu vàng ngay cả người tu luyện Thần Hoàng cảnh cũng không cách nào lay động, lại bị một người tuổi còn trẻ không tốn chút sức nào, trong lúc nhất thời mọi người trợn tròn mắt không nói ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy người trẻ tuổi rút cự kiếm màu vàng ra sảng lãng cười một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, lao đi tới cung điện màu vàng nửa vùi ở trong biển cát cùng biển lửa.
"Phong Ly, chúng ta đi!" Người trẻ tuổi quát một tiếng.
Phong Ly hư không đánh ra một chiêu, trên người chợt phụt ra một cỗ sát khí, ngăn cản hai Thần Hoàng cảnh phản kích, theo sát sau người trẻ tuổi cùng nhau lướt tới cửa cung điện, hai người một trước một sau biến mất ở trong đó.
Người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo nổi giận gầm lên một tiếng, cũng lướt đi theo vào trong cửa cung điện.
Đội trưởng ba đoàn đại cướp đường thấy thế, cũng vội vàng đi vào theo.
Chỉ trong chớp mắt, người tu luyện trước cung điện đều biến mất ở trong đó.
Người tu luyện chung quanh thấy thế, không kịp suy tư cự kiếm màu vàng đó là vật gì, cũng đuổi kịp bước chân của những người khác.
Sở Chước và Tào lão đại bọn họ xen lẫn trong đám người, rơi xuống trên mặt đất cát, chịu đựng địa hỏa thiêu đốt quay cuồng chung quanh, đồng dạng lao đi hướng cung điện.


Cung điện chỉ lộ ra nửa lối vào, nửa bị biển cát che giấu, nhưng mà vô cùng đồ sộ, ước chừng cao mấy trượng, một đám người tu luyện tranh nhau xông vào.
Vừa đi vào, biển cát cùng địa hỏa, cực nóng đều biến mất, chỉ còn lại có một mảnh mát mẻ, địa hỏa khiến cho cực nóng ở thế giới bên ngoài, đối với cung điện này vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng.
Một đám người tu luyện sợ hãi thán phục trong lòng, thần sắc càng phát ra lửa nóng.
Cung điện có thể ngăn cách cực nóng với ngoại giới, có thể thấy được nó vô cùng bất phàm, cũng không biết nó là tồn tại kiểu dạng gì, vì sao sẽ bị vùi lấp ở dưới Nhật Thực Hỏa Nhai.
Nhóm người tu luyện không thể kiềm được, sau khi tiến vào cung điện, chạy nhanh lao đi vào bên trong.
Tiến vào cung điện rồi, là một cung điện cực đại, cung điện trống rỗng, chỉ có thạch huỳnh quang được khảm ở trên vách tường trên cột sáng lên một ít, mãi mãi bất diệt, chiếu sáng toàn bộ cung điện vàng son lộng lẫy.
Trong chỗ sâu cung điện, có mấy cái hành lang không biết thông tới đâu.
Tào lão đại thấy đám người kia nháy mắt đã biến mất, mặt sau không ngừng có người tu luyện đuổi theo tiến vào, không khỏi có chút gấp gáp: "Tiên tử, chúng ta cũng đi nhanh đi."
Bước chân của Sở Chước chậm hơn những người khác vài bước, Tào lão đại cho dù nóng vội muốn chết, cũng không dám bỏ xuống bọn họ rời khỏi.
Nghe được Tào lão đại nói, Sở Chước liếc hắn một cái, nói: "Ngươi đi trước đi, chúng ta muốn nhìn xem ở chung quanh."
Tào lão đại không biết có cái gì xinh đẹp, hắn liếc mắt nhìn tiểu yêu thú trên vai Sở Chước một cái, thấy hắn cũng không phản đối, chỉ hơi chần chờ, vẫn không kháng được khát vọng trong lòng, lập tức liền đuổi kịp những người khác, lựa chọn một cái thông đạo rời khỏi.
Người chung quanh dần dần ít đi.
Sở Chước còn đang đánh giá cung điện, nhìn vách tường điêu khắc phía trên cung điện cũng không tầm thường.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi Phong Chiếu: "A Chiếu, huynh xem mấy thứ này, có giống Thần tộc thượng cổ lưu lại không?"
Thần tộc thượng cổ là một tộc đàn thực lực cường hãn nhất trong chúng sinh, chỉ có Bách tộc có thể chống lại chúng, khiến cho địa vị cao thượng, duy ngã độc tôn, địa phương bọn họ cư trú hết sức xa hoa, tộc đàn khác khó đạt được.
Lúc trước băng cung dưới đất ở Băng Vân Vực, Sở Chước và Phong Chiếu xông lầm tiến vào một tòa thần điện thượng cổ, trong thần điện lưu lại một ít phù điêu, có rất nhiều chỗ chung cùng với nơi này.
Sở Chước hoài nghi cung điện này có khả năng cũng là thần điện Thần tộc lưu lại.

Phong Chiếu từ trên vai nàng nhảy xuống, biến thành hình người, đứng ở bên người nàng, tùy ý liếc mắt ngắm nhìn một cái: "Quả thật rất giống, nhưng mà cũng có vài chỗ bất đồng."
Sở Chước giật mình, gật đầu nói: "Quả thật, giống như lại bỏ thêm một ít nguyên tố càng tự nhiên."
Bởi vì có điều suy đoán đối với lai lịch tòa cung điện này, Sở Chước cũng không vội mà đi vào tìm bảo vật, mà là đi cùng Phong Chiếu, Huyền Ảnh, tùy tiện chọn một phương hướng đi đến, dọc theo đường đi chỉ là tìm kiếm dấu vết để lại có thể phân biệt thân phận cung điện.
Chính là một đường đi tới, cung điện này mang đến cho Sở Chước ấn tượng cũng càng ngày càng mơ hồ, thậm chí trong lúc nhất thời phân không rõ lai lịch của nó, hoài nghi khả năng mình đối với Thần tộc thượng cổ quá mức sâu sắc, thế cho nên bị nó làm cho lẫn lộn.
Bọn họ động tác có vẻ chậm, một đường đi tới, chung quanh đã không còn ai cả.
Càng đi đến trong chỗ sâu, cung điện này càng hiện ra khoảng không u tĩnh rộng rãi, nhìn không tới cuối cùng.
Mãi cho đến khi phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Sở Chước biến sắc, triệu ra Toái Tinh dù, ba người chạy nhanh tới nguồn gốc phát ra thanh âm.
Trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh dày đặc, lập tức bọn họ đã nhìn đến nguồn gốc tiếng kêu thảm thiết, ở trong một cái cung điện rộng mở không một vật gì, một đám người tu luyện đang chiến đấu cùng binh khô lâu thân khoác kim giáp, cầm trường thương màu vàng trong tay.
Khô lâu binh này có hình người cũng có hình thú, không biết đã chết bao lâu, cốt cách trơn bóng như ngọc, không giống xương cốt thi thể sau khi qua đời lưu lại, ngược lại giống như tác phẩm nghệ thuật, khoác một tầng khôi giáp màu vàng, sức chiến đấu phi phàm, rất nhiều người tu luyện có thực lực yếu đã thành vong hồn dưới trường thương của chúng nó, thi thể nhiễm máu bị khô lâu binh kéo đi.

Người khác tu vi cao còn có thể chống đỡ, nhưng đối mặt khô lâu binh số lượng đông đảo vây công, bọn họ cũng là một cây chẳng chống vững nhà, vô cùng chật vật.

Khi Sở Chước bọn họ tiến vào, đám khô lâu binh kia quay đầu nhìn qua.
Trong hốc mắt trống trơn của chúng nó nhảy lên một hỏa diễm từng đợt từng đợt màu đỏ sậm, như là linh hỏa nào đó, vĩnh hằng bất diệt, nhưng Sở Chước lại cảm thấy hỏa diễm này phá lệ quen thuộc.
Còn chưa đợi nàng suy tư vì sao quen thuộc, khô lâu binh kéo kéo đầu chuyển động nhìn qua, sau đó giơ thương đánh tới.
Sở Chước xuất Toái Tinh dù ra, đang muốn chiến đấu, ai biết đám khô lâu binh này tránh đi nàng, giết qua hướng Phong Chiếu cùng Huyền Ảnh, nàng đứng ở trong đó, thế nhưng không một tên khô lâu nào để ý tới nàng.
Một màn này không chỉ có làm cho nàng kinh ngạc bất ngờ, đồng thời cũng làm cho đám người tu luyện đang hăng hái chiến đấu đẫm máu cũng chấn động.
Bọn họ tiến vào nơi đây, sau đó thì nhìn đến một loạt khô lâu binh sắp xếp trưng bày ở trong cung điện, vốn tưởng rằng chúng nó chính là một loại vật trang sức, hoặc là con rối chủ nhân cung điện lưu lại thôi.

Nào biết đâu ngay trong nháy mắt bọn họ xông tới, trong hốc mắt trống trơn của nhóm khô lâu binh lại sáng lên linh hỏa màu đỏ sậm, chúng nó nháy mắt liền cử động lên, chém giết tất cả người xâm nhập.

Không ai có thể tránh được chúng nó truy kích, cho nên ở khi đám khô lâu binh vòng qua Sở Chước, thế nhưng không coi nàng là người âm nhập giả, cũng không trách được mọi người giật mình như thế.
Khô lâu binh là giết không chết, trừ phi linh hỏa trong hốc mắt chúng nó tắt đi, nếu không cho dù chém vỡ xương cốt của chúng nó, xương cốt cũng có thể ngưng tụ thành một khối thi hài mới một lần nữa, tiếp tục chiến đấu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người tu luyện chết thảm trọng.
Phong Chiếu một chưởng đánh cho mấy khô lâu binh giết tới thành bột mịn, lưu lại một bộ khôi giáp màu vàng.

Nhưng mà chỉ qua một lát, bột mịn này ngưng tụ thành một khối xương khô một lần nữa, tiếp tục chiến đấu, bất tử bất diệt.
Huyền Ảnh cũng bị một đám binh xương khô công kích, bởi vì không gian trong cung điện cũng không đủ lớn để cho hắn biến thành bản thể nghiền áp đi qua, chỉ có thể duy trì hình người chiến đấu, không có biện pháp phát huy thực lực khi bản thể, không khỏi có chút bó tay bó chân.
Thấy thế, Sở Chước nói: "Huyền Ảnh, lại đây."
Huyền Ảnh vung ra vài khô lâu binh vây công, chạy nhanh tụ lại gần nàng, sau đó bị Sở Chước thu vào Vạn Pháp Đỉnh.
Phong Chiếu cũng không muốn dây dưa cùng đám xương khô không có ý thức sinh mệnh, lại đánh không chết, biến thành tiểu yêu thú nhảy đến trên vai Sở Chước, đám binh xương khô vây công chuyển mấy vòng ở chung quanh, không có công kích Sở Chước, tiếp tục giết qua đám người tu luyện đau khổ chống đỡ.
Sở Chước thấy thế, ánh mắt xẹt qua cung điện, cuối cùng rơi xuống chỗ cửa một cung điện phía sau không chớp mắt.
Địa phương đám khô lâu binh muốn thủ hộ.
Sở Chước vội chạy đi qua đó.
"Vị đạo hữu này, mau giúp chúng ta một chút!" Có người la hét một tiếng.
Sở Chước cũng không quay đầu lại nói: "Các ngươi lập tức lui ra ngoài, chúng nó hẳn là sẽ không công kích."
Nhìn Sở Chước biến mất ở sau cửa cung bị đám binh xương khô trùng điệp thủ hộ, một đám người tu luyện đỏ đậm tròng mắt, có không cam lòng, cũng có phẫn nộ, cũng có thất vọng.
Cuối cùng có vài người thật sự chống đỡ không được nữa, lại không muốn bị đám binh xương khô cổ quái này giết chết, đành phải lựa chọn rút lui rời khỏi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc