CÙNG TRỜI VỚI THÚ


Cửu U Minh ngay tại trong chỗ sâu nơi bãi đất hoang vắng này.
Nó bị âm chướng vờn quanh, trong âm chướng có thể cắn nuốt linh lực gì đó của người tu luyện, khắc chế với người tu luyện vô cùng to lớn, giống như tà sương mù do tà tu chế tạo ra.

Cho nên rất nhiều người tu luyện chỉ có thể dừng lại tại vòng ngoài của Cửu U Minh, không thể xâm nhập vào Cửu U Minh, tự nhiên cũng không thể tra xét rõ ràng chân diện mục của nó.
Sở Chước nhớ tới lúc trước bán đấu giá sư bán đấu giá ngọc điệp Cửu U Minh từng nói qua, nếu có thể tụ tập đầy đủ ba khối ngọc điệp, thì có thể mở ra Cửu U Minh, không bị âm chướng Cửu U Minh ảnh hưởng, tự do ra vào Cửu U Minh, chẳng lẽ là đạo lý này?
Cửu U Minh ảnh hưởng đối với tà tu cũng không lớn, đặc biệt là cổ thi do tà tu luyện chế ra, ở trong Cửu U Minh như cá gặp nước, không chịu chút ảnh hưởng nào.

Trừ cái đó ra, trong Cửu U Minh còn có rất nhiều hợp chất diễn sinh, một loại quái vật đáng sợ được xưng là Minh Độc thú, nếu người tu luyện bị tổn thương, da thịt sẽ nhanh chóng thối rữa, không thể giải độc kịp lúc mà nói, rất nhanh sẽ biến thành một thành viên trong Minh Độc thú, đây mới là làm cho người tu luyện đau đầu.
"Cho nên, hiện tại mọi người cũng không biết Âm Thi Vương ở nơi đâu trong Cửu U Minh?" Sở Chước tổng kết.
Tông Trác Đan giận dữ nói: "Trí lực của Âm Thi Vương không thua người bình thường, là Âm Thi hoàn mỹ nhất tà tu luyện chế ra, chúng ta hoài nghi, nó kỳ thực đã m khống chế hơn phân nửa Cửu U Minh, cũng khó đối phó.

Cho nên lần này chúng ta chỉ mang đệ tử Thánh Đế cảnh trở lên đi vào."
Sở Chước nga một tiếng, nhìn về phía Đan Hạc Lương.
Vị này vẫn là Tinh Linh cảnh.
Đan Hạc Lương lập tức nói: "Ta cũng muốn đi vào, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình."
Chuyên Tôn Văn Địch vươn tay điểm một cái ở trên trán hắn, trong giọng điệu ôn hòa lộ ra không cho phép phản bác: "Đừng nháo, đệ chờ ở chỗ này." Thấy hắn vẻ mặt không phục, lại nói: "Đừng nghĩ vụng trộm lưu đi vào, tỷ sẽ phái người trông chừng đệ."
Đan Hạc Lương nhất thời cái gì cũng không nói.

Tiếp theo, Tôn Trác Đan lại nói cho Sở Chước, trải qua tra xét trong khoảng thời gian này, bọn họ phát hiện Cửu U Minh có năm nơi âm chướng tương đối loãng, cũng là địa phương Minh Độc thú không thường lui tới, nếu bọn họ muốn đi vào, có thể bắt tay từ năm địa phương này.
Sở Chước tiếp nhận bản đồ Tôn Trác Đan đưa tới, bản đồ được vẽ rất đơn sơ, vòng ra một phạm vi đại khái, đánh dấu ra năm phương hướng, tất cả đều quanh co khúc khuỷu thông tới một chỗ, nơi đó bị vẽ một cái dấu hiệu nguy hiểm màu đỏ thẫm.
"Nơi này hẳn là chỗ sâu trong Cửu U Minh, cũng là chiến trường thượng cổ." Tôn Trác Đan chỉ vào trung tâm: "Theo ta cùng Văn Địch phỏng đoán, chiến trường thượng cổ là địa phương quan trọng nhất của Cửu U Minh, Âm Thi Vương hẳn là sẽ không đi nơi đó."
"Vì sao?" Sở Chước nghi hoặc hỏi.
Chuyên Tôn Văn Địch hé miệng cười, giọng điệu càng thêm ôn hòa: "Nơi chiến trường thượng cổ này chết trận vô số anh linh, mà đều là người nổi bật của các tộc, cho dù ngã xuống, tàn niệm bọn họ lưu lại cũng cực kì lợi hại, Âm Thi Vương lấy uế khí mà sinh ra, không có nguyên thần, nếu tiếp cận, đối với nó mà nói là rất thống khổ, chỉ sợ nó không thể thừa nhận những tàn niệm này, cuối cùng phát sinh chuyện gì cũng không thể biết."
Sở Chước hơi chút suy nghĩ, liền hiểu rõ ý tứ của nàng ấy.
Cho dù đã tử vong vô số năm tháng, nhưng tàn niệm của anh linh thượng cổ lưu lại cũng có chút lợi hại, mà chúng nó ở trong năm tháng sông dài lây dính lên chấp niệm, lại cường đại đến không chấp nhận được kẻ khác dễ dàng đụng chạm, Âm Thi Vương là thân thể âm uế, gặp nhau với tàn niệm thượng cổ, đối với nó mà nói cũng là bất lợi, chỉ sợ cuối cùng tàn niệm nào đó cắn nuốt tinh thần của nó, khiến nó trở thành một cái xác không hồn chân chính.
Âm Thi Vương có trí lực của người bình thường, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Tâm tình một phen cùng Tôn Trác Đan, Chuyên Tôn Văn Địch, Sở Chước bọn họ liền cáo từ rời khỏi.
Một chuyến lữ hành Cửu U Minh này, bọn họ cũng không đồng hành cùng người của Thanh Lâm Vực.
Đan Hạc Lương theo sát sau bọn họ, mong đợi hỏi: "Sở cô nương, không bằng cô cũng mang theo ta đi, dù sao cô cũng dẫn theo vài người Tinh Linh cảnh ..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu cùng Bích Tầm Châu làm vài người Tinh Linh cảnh yên lặng nhìn hắn, Tinh Linh cảnh làm phiền hắn hả?
Sở Chước bật cười: "Cái này không thể được, Chuyên Tôn tiền bối không hy vọng huynh đi mạo hiểm.

Huống hồ, huynh ở lại nơi đây có tác dụng lớn hơn."
"Cái tác dụng gì?" Sao hắn không biết?
"Cửu U Minh có biến bất cứ lúc nào, cần các huynh trợ giúp kịp lúc, cho nên huynh vẫn nên lưu ở bên ngoài đi, tránh co không có người có thể tin, Chuyên Tôn tiền bối bọn họ cũng không thể yên tâm."

Thì ra là như vậy.
Đan Hạc Lương bị nàng thuyết phục (lừa dối), không còn ầm ỹ muốn đi cùng bọn họ nữa.
Đợi Đan Hạc Lương trở về tìm Chuyên Tôn Văn Địch nói chuyện này, vẻ mặt hiểu biết nói: "Nghĩa tỷ nếu mọi người giao nơi này cho đệ, đệ sẽ giúp tỷ và cung chủ canh giữ cẩn thận."
Chuyên Tôn nVăn Địch: "...! ..." Thì ra đệ đệ ngốc này của nàng dễ lừa dối như vậy, có thể sống đến bây giờ cũng thật không dễ dàng.
Cáo biệt Chuyên Tôn Văn Địch bọn họ, Sở Chước vẫn chưa ở dừng lại ở biên giới, mà lập tức rời khỏi.

Người của mấy thế lực khác khó hiểu, vì sao đi đến không bao lâu lại đột nhiên rời khỏi?
Mặc kệ bọn họ khó hiểu như thế nào, đây đều là chuyện của Bát Thần Cung, Sở Chước bọn họ không để ý đến, xem xét xong bản đồ sau, xuyên chiến hạm liền bay đi tới một chỗ địa phương bản đồ miêu tả.
Nơi bãi đất hoang vắng này cũng không tính là nhỏ, phi hành như thế mấy ngày sau, mới nhìn đến âm chướng phóng lên cao.
Tiếp cận nơi của âm chướng, mọi người đều xuống khỏi xuyên chiến hạm, Sở Chước thu hồi xuyên chiến hạm, sau đó mở bản đồ ra nghiên cứu.
Phong Chiếu ngồi xuống ở trên vai Sở Chước, hai mắt nhìn chằm chằm âm chướng tràn ngập phía trước, âm chướng hiện ra bụi màu đen, giống như là sương khói màu đen, phát ra một loại hơi thở đáng sợ, có chút tương tự cùng lực lượng nơi bãi đất hoang vắng này phát ra.
Thật ra cũng thú vị.
"Chủ nhân, hẳn là bên này." Bích Tầm Châu chỉ vào một phương hướng trong đó nói.
Sở Chước vâng một tiếng, sau đó hỏi Phong Chiếu: "A Chiếu, huynh nói một khối ngọc điệp cuối cùng sẽ ở nơi nào?"
Phong Chiếu vòng cái đuôi đến trước hai móng vuốt, nói:【Hẳn là ở trong phiến âm chướng này, để cho luyện đan sư đi tìm.】
Mọi người nghe được lời hắn nói, đều nhìn về phía luyện đan sư sau khi đi đến nơi bãi đất hoang vắng, thì rõ ràng trở nên trầm mặc lại.

Luyện đan sư mê mang, sau đó vui vẻ nói: "Mọi người thật sự tin tưởng ta à?"
Hỏa Lân một phen đánh về phía bờ vai của hắn, cười hớ hớ nói: "Đương nhiên, chỉ cần huynh không mở miệng nói lời không tốt, chúng ta vẫn rất là tin tưởng huynh."
Những người khác đều phụ họa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc dù có chút bất mãn, nhưng mà không nói cái gì, dù sao hắn đã quyết định sau khi đến chỗ này, nhất định sẽ không nói lời lung tung nữa, tránh cho lại phát sinh chuyện gì đó không tốt.
"Vậy...!Đi bên này đi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ tùy ý chỉ một phương hướng, nơi đó âm chướng thoạt nhìn không nhiều lắm.
Trước khi đi vào, mọi người đều uống vào một viên giải độc đan do Tinh Linh thảo luyện chế.
Vận khí của bọn họ coi như không tệ, sau khi tiến vào cũng không gặp phải tà tu cùng cổ thi, cũng không gặp phải Minh Độc thú, chỉ là trong không khí tràn ngập âm chướng giống như giòi bọ bám vào xương cốt, bám dính ở trên lồng linh lực, cắn nuốt linh lực trên lồng linh lực, làm cho trong lòng người ta có chút không thoải mái.
Sở Chước đeo Gia Đà Phật Châu ở trên tay, cũng phân chia vật trừ tà của Kim Ô đưa cho mọi người.
Khỏi phải nói, Bạch Ly Sơn còn không thiếu thứ tốt, vật trừ tà Kim Ô cho bọn họ, thế nhưng là phật tử châu của chính cây bồ đề đào tạo, có công hiệu trừ tà thiên nhiên, chỉ cần đeo ở trên người, âm chướng chung quanh liền loãng đi vài phần, không còn lợi dụng bám víu khắp mọi nơi.
Nhưng mà số lượng cũng không nhiều, một người chia một viên là hết rồi.
"Kim Ô cô nương thật sự là người tốt." Ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhịn không được tán dương một tiếng.
Phong Chiếu liếc nhìn hắn một cái.
Hắn lập tức sửa miệng: "Đương nhiên vẫn là lão đại lợi hại nhất, thứ này không biết là vị nào tìm được, giúp chúng ta đại ân."
Phong Chiếu hừ một tiếng:【Bổn đại gia trao đổi với phật tu Huyền Lôi Vực.】
Cho nên lợi hại nhất vẫn là vị lão đại Phong Chiếu này mới đúng.
Tiến vào Cửu U Minh rồi, chung quanh khắp mọi nơi đều là âm chướng, lập tức không phân biệt rõ phương hướng.
Sở Chước vốn là muốn lưu lại Phù Anh ở những nơi đã đi qua, nhưng mà đã lập tức phát hiện Phù Anh sau khi dính vào âm chướng, nháy mắt bị ăn mòn tử vong, không thể làm ký hiệu.

Còn thứ khác, cũng là như thế, chỉ cần là vật linh tính, đều đánh không lại âm chướng bá đạo ăn mòn, đành phải thôi.
Bọn họ đi ở trong âm chướng thời gian nửa ngày, rốt cục cảm giác được phía trước có dị động.

Sở Chước xuất ra kiếm Lôi Đình, Hỏa Lân rút ra roi Cực Hỏa, hai người đồng thời ra tay.
Kiếm Lôi Đình phát ra tiếng động lốp bốp, hồ quang màu tím hiện lên, lưu lại một dấu vết cháy đen ở trên làn da người tới; roi Cực Hỏa kéo ra một ánh lửa, nơi đi qua, chung quanh âm độc hóa thành hư vô, cũng làm cho bọn họ thấy rõ ràng thứ gì đó đánh tới.

Một con động vật cả người mọc đầy u cục kỳ quái, đầu thú chật ních những mụt màu đen, thấy không rõ ngũ quan cùng hình dạng, hàm trên xương trắng dài, răng nanh sắc bén, vừa dài vừa gầy, tứ chi cường tráng, một cái đuôi vừa dài lại mảnh, không cẩn thận một cái sẽ quét tới.
Sở Chước xẹt qua một kiếm, chém xuống một bộ phận cái đuôi quấn tới đây.
Quái vật đó tru lên phát ra tiếng thống khổ, Hỏa Lân nhân cơ hội dùng roi Cực Hỏa vòng ở trên cổ nó, dễ dàng chính là một đoàn hỏa thiêu đi qua, trnog ngọn lửa ẩn chứa chân linh chi hỏa của Long tộc, uy lực vô cùng, con quái vật đó run rẩy vài cái, đã bị thiêu cháy từ bên trong, thi thể ngã ầm xuống, cuối cùng thi thể bị hỏa thiêu thành tro.
Trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị gay mũi.
"Đây là Minh Độc thú?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm một nhành cây phủi đi tro tàn trên đất, tro tàn biến thành hình dạng màu đen, dính ở trong thổ địa u ám, lập tức hòa thành một thể.
"Hẳn là vậy." Sở Chước thu hồi kiếm: "Thực lực của con này cũng không cao, nhưng mà Minh Độc thú trong chỗ sâu hẳn là có vẻ lợi hại, mọi người cẩn thận chút thôi."
Mọi người đều lên tiếng trả lời.
Bọn họ tiếp tục đi tới, chỉ cần cảm giác được Minh Độc thú, đều ra tay.
Có thể là bọn họ bây giờ còn đang bồi hồi ở vòng ngoài của Cửu U Minh, cho nên gặp được Minh Độc thú cũng không mạnh, Hỏa Lân rất nhanh có thể giải quyết chúng nó ở trong thời gian mấy hơi thở, không khỏi hy vọng đến mấy con lợi hại hơn, để cho nàng luyện tập chút.
Dọc theo đường đi này, mọi người cũng nhìn đến thực lực của Hỏa Lân, quả nhiên sau khi hóa rồng, thực lực của nàng mạnh hơn không ít, ngay cả Sở Chước cũng không phải là đối thủ của nàng, đặc biệt chân linh chi hỏa của Long tộc, tuy rằng không lợi hại như tịch diệt thần hỏa của Phong Chiếu, cũng có thể địch nổi cùng dị hỏa thiên địa.
Một đường vừa đi vừa chiến, thấm thoát bọn họ đi trong ngay tại Cửu U Minh hơn nủa tháng rồi.
Trong hơn nửa tháng này, trừ bỏ gặp được Minh Độc thú, cũng gặp được một ít cổ thi, chứng minh tà tu quả thật chạy đến nơi đây, đáng tiếc không thể gặp được tà tu.
"Hẳn là nên đến một tà tu, cũng dễ tóm để mà hỏi thăm tình huống." Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếc rẻ nói, bằng không kêu bọn họ tìm kiếm như vậy, không biết ngày tháng năm nào mới có thể tìm được một khối ngọc điệp Cửu U Minh cuối cùng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa mới nói xong, Sở Chước và Huyền Ảnh bọn họ liền nhìn về phía trước, cẩn thận cảm thụ xuống, Hỏa Lân nhẹ nhàng đánh tới phía trước.
Sở Chước vỗ vỗ bả vai luyện đan sư, cười nói: "A Kỳ huynh quả nhiên là một người may mắn.".


Bình luận

Truyện đang đọc