CÙNG TRỜI VỚI THÚ


Từ lúc Sở Chước bọn họ trở thành tội phạm truy nã của hai đại đoàn cướp đường Nhật Thực Hỏa Nhai, thì toàn bộ đoàn cướp đường hoạt động trong Nhật Thực Hỏa Nhai cùng đội săn bắn đều biết bọn họ, hơn nữa bắt đầu chú ý tới bọn họ.
Ngay cả đoàn cướp đường cuối cùng là Huyết Lang còn chưa gặp tao ương cũng bắt đầu khẩn trương lên, tăng mạnh cảnh giới cùng canh phòng.
Bọn họ cũng không muốn địa bàn của mình không biết khi nào thì bị người ta sờ tới, cướp người hoặc là đoạt của rồi bỏ chạy, không nói tổn thất trong đó làm cho người ta đau lòng, mặt cũng ném đi xa rồi, không nhìn thấy được hiện tại Xích Diễm Hạt cùng Hắc Tri Chu đều trở thành chê cười của toàn bộ Nhật Thực Hỏa Nhai sao?
Chỉ là đoàn cướp đường Huyết Lang cũng không nghĩ tới, bọn họ tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, vẫn bị người phong phong cảnh cảnh, bình bình thản thản cướp một trận.
Khi nhìn đến đoàn cướp đường Huyết Lang phát ra lệnh truy nã, Tào lão đại lại trợn tròn mắt.
Hắn nhìn về phía Sở Chước, mê mang hỏi: "Chúng ta làm thịt đoàn cướp đường Huyết Lang hồi nào vậy?"
Sở Chước bình tĩnh nói: "Chúng ta không đi."
"Vậy lệnh truy nã này là chuyện gì xảy ra?" Tào lão đại chỉ vào lệnh truy nã Huyết Lang phát ra, mặt trên lại là ba người bọn hắn.
Sở Chước nhíu mày: "Hiển nhiên là có người mượn danh chúng ta đến gây sự, cũng vu oan cho chúng ta." Nói tới đây, thần sắc của nàng có chút kỳ quái, đổi lại cũng không phải đặc biệt phẫn nộ, chỉ là có chút không hiểu ra sao.
Tào lão đại khó hiểu, đặc biệt phẫn nộ nói: "Vì sao phải vu oan cho chúng ta? Chúng ta lại không làm."
"Dù sao hai đoàn cướp đường đều trêu chọc, lại trêu chọc cái thứ ba cũng không có gì." Sở Chước thật ra cũng hờ hững: "Đối phương có lẽ cũng hiểu được chúng ta sẽ không đặc biệt ra mặt đi giải thích, trực tiếp vu oan tất cả cho chúng ta."
Sở Chước vừa cẩn thận nhìn lệnh truy nã, đoàn cướp đường Huyết Lang cũng không đặc biệt thuyết minh bọn họ mất đi cái gì, nhưng giọng điệu phẫn nộ không có sai biệt gì với hai đại đoàn cướp đường khác.
Tào lão đại phẫn nộ xong, nhịn không được lo lắng lên: "Mấy năm nay, nghe nói đội trưởng ba đoàn cướp đường vẫn luôn đang tìm kiếm nơi bảo quang, nếu như để cho bọn họ biết chuyện đoàn cướp đường phát sinh, nhất định sẽ từ bỏ ý đồ, đến lúc đó nếu như đội trưởng ba Thần Hoàng cảnh liên hợp lại đối phó chúng ta..."
Nói tới đây, Tào lão đại trước mắt tối sầm, ở trước mặt ba Thần Hoàng cảnh, bọn họ còn có đường sống sao?
Chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn phải chết ở Nhật Thực Hỏa Nhai?
"Không có việc gì, hiện tại bọn họ là không rảnh tay, chờ bọn hắn rảnh tay được rồi, thì chúng ta cũng không ở Nhật Thực Hỏa Nhai, ngươi lo lắng cái gì?" Sở Chước an ủi.
Tào lão đại đã bị nàng lừa dối qua một lần, đối với lời nàng nói thế nhưng theo bản năng tin tưởng vài phần, tin tưởng bọn hắn an toàn rồi.

Hiện tại bọn họ còn hoạt động tại vùng hỏa nhai cực nóng, vùng này không có người nào, tiếp xúc cực ít với ngoại giới.
Buổi tối thời điểm nghỉ ngơi, Huyền Uyên lấy ra một quả Thủy Li Quả gặm nhấm, vừa gặm nhấm vừa hỏi Sở Chước: "Chủ nhân, chúng ta đều đã thành tội phạm truy nã Nhật Thực Hỏa Nhai, nếu A Kỳ ca ở đây, sẽ phát hiện chúng ta sao?"
Huyễn Ngu cũng nâng một quả Thủy Li Quả gặm nhấm, hàm hồ nói: "Hình dáng của chủ nhân và Huyền Uyên ca đều làm qua thay đổi, đầu óc A Kỳ ca không thông minh, có khả năng không nhìn ra được."
Bên cạnh Tào lão đại nghe xong, nhịn không được nhìn nhìn Sở Chước cùng Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh làm qua ngụy trang hắn nhìn ra được, nhưng trên người Sở Chước thật sự nhìn không ra dấu vết ngụy trang gì, rõ ràng chính là bản thân của nàng.

Chẳng lẽ nàng dùng pháp bảo ngụy trang rất cao cấp?
Bởi vì Nhật Thực Hỏa Nhai quá mức nóng cháy, Sở Chước dùng rất nhiều linh thạch thúc chín rất nhiều Thủy Li Quả.
Thủy Li Quả tuy rằng là linh quả mà người tu luyện cùng yêu thú thuộc tính thủy yêu thích, nhưng ở loại địa phương này, lại trở thành một vật giải khát bổ sung lượng nước trong cơ thể mà mọi người hoặc yêu thú thích, hơn nữa chỉ cần ba ngày có thể chín cả một cây, ngay cả Tào lão đại đi theo bọn họ đều sợ hãi thán phục loại linh quả vô cùng thần kỳ này, nếu như đặt ở Nhật Thực Hỏa Nhai bán, tuyệt đối không lo bán ra không được.
Đáng tiếc chỉ có một gốc cây Thủy Li, không có biện pháp vun trồng lượng lớn.
Ăn xong Thủy Li Quả, đêm cũng dần sâu.
Trong bóng đêm, hỏa nhai là một mảnh ánh lửa trùng điệp, hun nóng đỏ rực toàn bộ phía chân trời, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít linh thảo chút hấp thu địa hỏa mà sinh dưới vách hỏa nhai, rễ cây đỏ chói bừng sáng, vừa nhìn thì biết là nhiệt độ cực cao.
Sở Chước đi lấy vài cọng trở về, dùng hộp ngọc đặc thù chứa đựng.
Tào lão đại phát hiện, từ lúc bọn họ chạy đến hỏa nhai, Sở Chước cũng không vội mà làm cái gì, tựa như đội săn bắn khác, bọn họ tìm kiếm bảo vật ở chung quanh trong hỏa nhai, mặc kệ gặp được hoang thú hay là linh thảo, đều sẽ đặc biệt dừng lại lấy một ít.
Hắn trực giác đây là muốn làm cho ai đó nhìn xem.
Vì thế Tào lão đại nhịn không được hỏi Sở Chước: "Tiên tử, kế tiếp ngài có tính toán gì không?"
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, dùng linh kiếm xuyên một khối thịt hoang thú, ngồi xổm ở trên hỏa nham, đặt tới địa hỏa phía dưới mà quay nướng, vừa nướng vừa nói: "Ta cảm thấy rất hứng thú đối với bảo vật nơi bảo quang đó, không bằng chúng ta qua đi xem?"

Tào lão đại vẻ sợ hãi cả kinh, vội vàng nói: "Không được đâu, nơi đó có ba đội trưởng đoàn cướp đường ở, nếu chúng ta đi vào, cũng không có biện pháp toàn thân trở ra."
Đoàn người Sở Chước nhìn hắn, sau đó quay đầu, bắt đầu thảo luận lên.
"Chủ nhân, khi nào thì đi?" Huyền Uyên hỏi, một bên nhìn chằm chằm khối thịt nướng đó: "Nói không chừng A Kỳ ca cũng ở nơi đó."
"Đúng, A Kỳ ca lúc nào cũng là nơi nào có náo nhiệt thì nhào qua nơi đó, không có náo nhiệt huynh ấy cũng có thể làm ra chút náo nhiệt." Huyễn Ngu phụ họa theo.
"Không biết bảo vật là cái gì?" Huyền Ảnh nhìn chằm chằm thịt nướng hỏi.
【Đi xem thì biết thôi.】Phong Chiếu lơ đễnh nói.
Ngửi được hương vị thịt nướng, Sở Chước phân chia thịt nướng tốt làm vài phần, để cho mấy đứa nhỏ nếm thử, tiếp tục nói: "Qua vài ngày nữa đi, tin đồn chẳng phải gấp, chúng ta sẽ đi."
Cái gọi là tin đồn chẳng phải gấp, là khi ba đoàn cướp đường đuổi bắt đối với bọn họ không nghiêm khắc như vậy nữa.
Tào lão đại lại cảm thấy, ba đoàn cướp đường mất hết thể diện và bảo vật, sẽ chỉ tăng mạnh cường độ đuổi bắt, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng sẽ thả lỏng.
Khi nghĩ như vậy, hắn phát hiện ba đoàn cướp đường lại phải phát ra lệnh truy nã mới.
Tào lão đại lấy tới một phần lệnh truy nã, nhìn đến nội dung trên mặt, nhất thời trợn tròn mắt.
Bởi vì bọn họ lại bị vu oan, có người mượn danh nghĩa bọn họ làm việc, làm cho bọn họ lưng đeo ác danh trêu chọc ba đoàn cướp đường.

Nhưng mấy ngày này, bọn họ rõ ràng chính là làm việc ở khu vực hỏa nhai, căn bản không có đi cướp gì của ba đoàn cướp đường, cho dù có thuật phân thân, cũng không có khả năng làm nhiều chuyện như vậy cùng lúc.
Hơn nữa lệnh truy nã nói, bọn họ cũng không phải là ba người, mà là có được vài người tạo thành đoàn cướp đường, làm đen ăn đen.
Tào lão đại cười nhạt, bọn họ có bao nhiêu người, chẳng lẽ còn có người nào rõ ràng hơn bọn hắn sao? Rõ ràng là có người mượn cơ hội đi báo thù ba đoàn đại cướp đường, vu oan chuyện này đến trên người bọn họ.

"Có người đang hố chúng ta." Huyền Uyên chu miệng lên: "Đánh nát bọn hắn!"
Huyền Ảnh sờ sờ đầu tiểu chính thái, cười ngây ngô nói: "Không có việc gì, chúng ta lại đổi một bộ dạng rồi tiếp tục làm."
Sở Chước bọn họ ngưng lại ở khu vực hỏa nhai mấy tháng sau, mới rời khỏi.
Mấy tháng này, ba đoàn đại cướp đường lục tục phát sinh không ít chuyện, ngay từ đầu đoàn cướp đường kiên định cho rằng là ba người bọn họ làm, phát ra lệnh truy nã đều là ba người bọn hắn.

Mãi đến sau đó, rốt cục phát hiện còn có những người khác nhằm vào ba đoàn đại cướp đường, hiển nhiên không thể thiếu một ít đội săn bắn kết thù kéo hận cùng ba đoàn đại cướp đường.
Có thể nói, hành vi của Sở Chước bọn họ, làm cho những đội săn bắn nén giận phát hiện ba đoàn đại cướp đường cũng không phải khó mà lay động như vậy, rốt cục có người cũng giống như Sở Chước bọn họ, tiến hành một hệ liệt hành vi báo thù nhằm vào đoàn cướp đường, làm cho đoàn cướp đường tổn thất thảm trọng.

Nhưng mà, cho dù là như thế, đội trưởng ba đoàn đại cướp đường vẫn chưa ra mặt.
Nhóm người săn bắn kiêng kị là ba đội trưởng Thần Hoàng cảnh, nhưng nếu như bọn hắn vẫn luôn không ra mặt, vậy tên khác không đáng để lo.

Cũng bởi vì như thế, ba đoàn đại cướp đường tổn thất thảm trọng, làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán rất nhiều, cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Ở khi Sở Chước bọn họ chạy tới nơi bảo quang, trong Nhật Thực Hỏa Nhai cũng lặng yên truyền lưu tin tức bảo vật xuất thế.
Tin tức này không hiểu biết truyền ra từ đâu, lại càng ngày càng hừng hực ở Nhật Thực Hỏa Nhai, ba đoàn đại cướp đường căn bản không áp được, rất nhiều đoàn cướp đường cùng đội săn bắn nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nhịn không được tới gần nơi bảo quang, muốn làm cho rõ ràng.
Người tu luyện nghịch thiên mà đi, dựa vào là cướp đoạt cơ duyên cùng bảo vật thăng cấp chính mình, cho dù biết rõ thực lực không đủ, lại vẫn nhịn không được mà nghĩ muốn thử một lần vận khí trong đó, nhìn xem có thể tiện tay vơ vét bảo vật vào trong túi hay không.
Đây là một chuyện rất bình thường trong đời.
Đối với cái này, Sở Chước bọn họ cũng là trăm suy tư không thể lý giải.
"Rốt cuộc là người phương nào để lộ ra tin tức này đây?" Tào lão đại nhịn không được hỏi.
Sở Chước lắc đầu, theo lý thuyết, tin tức này chỉ có cao tầng trong ba đoàn đại cướp đường biết, bọn họ không có khả năng vi phạm mệnh lệnh của đội trưởng, ngu xuẩn để lộ chuyện này ra ngoài, càng không cần phải nói bọn họ biết được kỳ thực cũng không nhiều.


Nhưng hiện tại tin tức truyền lưu rộng rãi, không chỉ có mục đích xác minh, còn có một chút thuyết minh tỉ mĩ, vậy cái khác thì khỏi cần phải nói rồi.
Sở Chước tuy rằng vẫn luôn đang chờ tin tức, lại chưa nghĩ trong âm thầm còn có người lặng yên không một tiếng động nháo lớn chuyện này.
Tuy rằng tin tức truyền lưu rộng rãi ra ngoài dự kiến của nàng, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng mới có lợi.
Cho nên Sở Chước quyết định không hề ẩn núp nữa, cũng hiện thân đi tới nơi bảo quang.
Nơi bảo quang ở trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai, nơi đó vốn là một mảnh cát đỏ, khi ban đêm biển lửa bốc lên, cũng không có chỗ thần kỳ gì, thẳng đến khi bảo quang đột nhiên vừa hiện, bị ba đoàn đại cướp đường bao vây lại, cấm đội săn bắn khác tới gần.
Dần dần khi tới gần mục đích, Sở Chước bọn họ cũng gặp được rất nhiều người tu luyện chạy tới nơi đây.
Những người tu luyện này trừ bỏ cướp đường ra, còn có đội săn bắn, hoặc là thế lực phụ cận Nhật Thực Hỏa Nhai nhận được tin tức, âm thầm tới rồi.
Bởi vì trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai truyền ra tin tức có bảo vật sắp xuất thế, Nhật Thực Hỏa Nhai đã trở thành mục tiêu toàn bộ Tây Cảnh.
Ở trước khi xuất phát, Sở Chước lại dùng Ngọc Chuyển Nhan biến ảo dung mạo, Tào lão đại cùng Huyền Ảnh cũng tự làm ra một ít ngụy trang, dùng áo choàng đen ngăn cách thần thức bao phủ lên người mình.

Ăn mặc như vậy ở trong Nhật Thực Hỏa Nhai cực nóng thì cũng không tính là kỳ quái, cho dù có người tò mò, cũng sẽ không mạo muội ra tay.
Sở Chước bọn họ dừng lại ở trong một đống hỏa nham.
Nơi này tụ tập rất nhiều người đội săn bắn, chỉ cần không chủ động công kích, có thể an ổn vô sự lẫn nhau.
Sở Chước chọn một hang động không lớn không nhỏ làm nơi nghỉ tạm, liền bắt đầu âm thầm thu thập tin tức.
Tin tức đội săn bắn cũng phá lệ linh thông.
"Gần đây có một tòa hồng châu, đội trưởng ba đoàn cướp đường an vị trấn thủ trong đó, nếu như muốn tra xét, còn phải chờ đội trưởng ba đoàn cướp đường rời khỏi mới đi." Có người lộ ra: "Nhưng mà nghe nói đội trưởng ba đoàn cướp đường đó hẳn là sẽ không dừng lại lâu lắm."
"Vì sao?"
"Bọn họ canh giữ ở nơi đây đã có vài thập niên, đã thăm dò được chổ của bảo vật, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đi theo bọn họ là được.".


Bình luận

Truyện đang đọc