CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hỏa Lân cáo từ với mấy đệ tử Vân Tiên Hải xong, liền men theo khế ước đi tìm Sở Chước.

Ước chừng sau vài canh giờ, Hỏa Lân đi đến rừng rậm bên cạnh Bạch Thạch sào, chỉ thấy được mấy cái lều trướng đứng im lặng ở nơi đó, bên cạnh lều trướng trừ bỏ mấy người Đồ Tứ Nương đang cảnh giới, cũng không thấy Bích Tầm Châu bọn họ.

Mấy người Đồ Tứ nNương cảm giác được người tu luyện thuộc loại Nhân Hoàng cảnh tiếp cận, cảnh giác nhìn qua, đợi khi phát hiện là Hỏa Lân, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ.

"Hỏa tiền bối, ngài đã trở lại.

"
Hỏa Lân từ phi kiếm nhảy xuống, hỏi: "Bọn họ đâu?"
Đồ Tứ Nương vội nói: "Mặc Sĩ công tử nói muốn tiến vào trong rừng rậm tìm linh thảo, Sở cô nương và Bích tiền bối đều đi vào theo hắn.

"
Trong rừng rậm này yêu trùng tuy rằng không nhiều như Bạch Thạch sào, nhưng lmà không ít, trong chỗ sâu rừng rậm thực lực yêu trùng cũng không tầm thường, cực ít có người tu luyện sẽ đi vào nơi đây.

Địa phương như vậy, linh thảo tự nhiên là không ít, phải xem có bản lĩnh đoạt thức ăn trong miệng yêu trùng hay không.


Cho nên trong khoảng thời gian đang đợi Hỏa Lân, đám hung tàn này phải đi tranh đoạt linh thảo cùng yêu trùng.

Mấy người Đồ Tứ Nương không dám coi khinh sức chiến đấu Sở Chước bọn họ, thấy bọn họ tiến vào rừng rậm, không khỏi đồng tình với đám yêu trùng trong rừng rậm.

Nghe xong, Hỏa Lân nhấc chân liền đi vào trong rừng rậm.

Hỏa Lân chuyển chuyển nửa ngày ở trong rừng rậm, rốt cục ở trong một chỗ thung lũng đầm nước đầy đủ dồi dào nhìn thấy đoàn người Sở Chước đang chiến đấu cùng yêu trùng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa tránh ở một gốc cây linh thụ cao to, Bích Tầm Châu đứng ở trên cây, mười ngón khuấy động, băng tơ như huyền, lao tới yêu trùng cách đó không xa.

Con yêu trùng đó dài ước chừng cỡ mười trượng, giống như một con rắn to mọng, trong bụng có hơn mười đôi mắt to như chuông đồng, miệng có thể phun ra một loại chất nhầy mềm dẻo, nơi chất nhầy có thể tới, một mảnh lồi lõm.

Sở Chước cầm một thanh Toái Tinh kiếm trong tay, cản trở chất nhầy yêu trùng phun đến, băng tơ Bích Tầm Châu theo đó mà lên, trói thân hình to mọng của yêu trùng.

Yêu trùng vặn vẹo thân thể, muốn tránh băng tơ ra, trong miệng phun ra chất nhầy dính lên băng tơ đó, đầu lại vung mạnh mẽ, băng tơ bị dính, kéo rời thân thể nó.

Thừa dịp yêu trùng bị băng tơ hấp dẫn lực chú ý, Sở Chước nhảy lên, một kiếm chém xuống thân hình yêu trùng.

Một kiếm phá núi sông!
Toái Tinh kiếm dâng lên hàn quang, thủy sắc tương hỗ, mạnh mẽ vẽ ra thân hình yêu trùng một cái miệng.

Một cỗ mùi tanh tưởi trùng dịch phun ra tung toé, Sở Chước nhảy lên, nhanh chóng tránh đi dịch trùng phun tung toé, lại chém ra một kiếm.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm.

Liên tục ba kiếm, thân hình yêu trùng một phân thành hai, hai đoạn thi thể thật dài giãy dụa, nghiền qua cỏ cây chung quanh, lưu lại một dấu vết nghiền sâu, thẳng đến qua thời gian nửa khắc chung, thi thể trùng đó mới dần dần ngừng giãy dụa.


Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoan hô một tiếng, đang muốn đi qua, bị băng tơ trói lại.

"Tầm Châu ca, làm sao vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu nhìn hắn.

Bích Tầm Châu nói với Hỏa Lân không biết đã đến khi nào: "Thiêu nó.

"
Hỏa Lân ngoan ngoãn phóng hỏa, một ngọn lửa thiêu hai đoạn thi thể trùng.

Thi thể trùng khi gặp phải lửa, nửa đoạn trên vốn tưởng rằng đã chết thấu đột nhiên nâng lên, trong miệng lại phun ra một cỗ chất nhầy, giống như điên cuồng phản công trước khi chết.

Chất nhầy phun lên một gốc cây linh mộc ở cách đó không xa, linh mộc bị bao lấy, thân cành nháy mắt đã bị ăn mòn hơn phân nửa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà kinh sợ không thôi, vỗ ngực nói: "Yêu trùng này thế nhưng giả chết, giả được quá giống.

" Đều cắt thành hai đoạn rồi, vốn hẳn là chết thấu thấu đi.

Sở Chước rút kiếm trở lại, nói: "Yêu trùng không giống yêu thú hoặc người, chúng nó cho dù chết rồi, trong thi thể vẫn có phản ứng bản năng, có thể thừa dịp khi người ta chưa chuẩn bị một kích tuyệt địa, cho nên đừng tưởng rằng chúng nó đã chết thì không phòng bị.

"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấu hiểu gật gật đầu, về sau cũng không dám coi khinh loại yêu trùng này nữa.

Thẳng đến thi thể trùng bị hỏa thiêu sạch sẽ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng chạy tới một cái sơn động cách đó không xa, đi "thái" linh thảo trong sơn động.

Sở Chước cùng đi qua, vừa cảnh giới vừa xem xét Hỏa Lân trở về, hỏi: "Hỏa Lân, lần này vẫn thuận lợi chứ? Có bị thương không?"
Hỏa Lân cười tủm tỉm nói: "Coi như thuận lợi đi, chỉ là xảy ra chút ngoài ý muốn.

"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bưng lấy hộp ngọc chứa linh thảo từ sơn động bước ra, nghe nói như thế liền hỏi: "Cái gì ngoài ý muốn? Thật không bị thương?"
Vừa nói vừa nhìn lại gương mặt của nàng, khuôn mặt tuấn tú hồng nhuận mê người, anh hùng khí khái bừng bừng, nhìn không ra bị thương chỗ nào.

Hỏa Lân cũng không gạt bọn họ, nói rõ chuyện tiến vào động phủ.

Bởi vì bọn họ có chỗ chuẩn bị, tiến vào động phủ bấy giờ là tuy gặp phải một ít cơ quan nhỏ,
.


Bình luận

Truyện đang đọc